Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 16: Triệu Trì

“Em tên là gì?”

“Thanh Thanh.”

Tạ Lan nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô gái, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Thanh Thanh, em có biết những người vừa nãy ở đây đã đi đâu không?”

Nghe có người gọi tên mình, Thanh Thanh lập tức vui vẻ, gật đầu: “Biết.”

Tạ Lan nhẹ nhàng dẫn dắt: “Đi đâu vậy?”

“Họ đi bắt yêu quái rồi.”

“Yêu quái là cô dâu mặc áo cưới đỏ vừa nãy đúng không?”

Nghe cậu nói vậy, Thanh Thanh lẩm bẩm:

“A Ngọc không phải cô dâu đâu, anh ấy là đàn ông.”

Xem ra phỏng đoán của cậu không sai, con quỷ nam mặc áo cưới đỏ kia chính là một con hồ ly.

Một con hồ ly đã chết gần trăm năm lại muốn đưa một đứa trẻ đi cưới xin, câu chuyện này còn kỳ quái hơn cả Liêu Trai Chí Dị.

“Các người đã bắt được yêu quái chưa?”

Thanh Thanh đảo mắt, ánh nhìn lén lút hướng lên trên—chính là nhìn về phía người đàn ông trông có vẻ rất hung dữ kia.

Thanh Thanh hơi sợ hắn, không dám không trả lời: “Bắt được rồi.”

“Rồi sao nữa? Các người xử lý nó thế nào?” Giọng Triệu Trì lạnh băng, cứng rắn vang lên.

Thanh Thanh giật mình, như thể bị kéo lại một chút lý trí. Cô vội cúi đầu, tránh né ánh mắt sắc lạnh của hắn, ấp úng nói: “Tôi không biết, tôi không biết gì cả…”

Cảm xúc đột nhiên kích động của cô khiến mọi người xung quanh có chút rối, linh mục định mở miệng an ủi, nhưng thấy Tạ Lan lắc đầu ra hiệu dừng lại.

Ngay sau đó, anh ta thấy Tạ Lan đứng lên nhường vị trí lại cho Triệu Trì.

Linh mục: “…”

Một người đóng vai hiền, người kia đóng vai ác, phối hợp ăn ý thật đấy.

Nếu Tạ Lan biết linh mục đang nghĩ gì, chắc chắn cậu sẽ chỉnh lại ngay: vai hiền của cậu tuy chỉ nửa thật nửa giả, nhưng cái “mặt ác” của Triệu Trì thì tuyệt đối là hàng thật giá thật.

Tạ Lan đứng bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về phía Triệu Trì. Có chuyện gì sao? Tại sao tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên tệ thế này?

Thanh Thanh sợ hãi đến mức co rúm người lại, nhưng phía sau là cây cột của từ đường, không còn đường để lùi.

Cô gái cúi gằm mặt, không dám nhìn Triệu Trì, giọng hoảng loạn, lắp bắp giải thích: “Tôi không biết, tôi đến nơi thì A Ngọc đã chết rồi. Tất cả bọn họ đều chết, chết hết cả rồi.”

“Thế tại sao cô vẫn còn sống? Cô đã làm gì?”

Câu hỏi vừa dứt, Thanh Thanh ngẩn người trong thoáng chốc. Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Một lúc lâu sau, cô bất ngờ vùng vẫy, miệng không ngừng lặp lại: “Tôi không có! Tôi không có làm gì cả!”

Giọng cô càng lúc càng lớn, nhưng lại mang theo một chút gì đó rất chột dạ.

Triệu Trì không để ý đến sự hoảng loạn của cô, vẫn không ngừng ép hỏi: “Cô không có làm gì cơ?”

“Tôi không có…” Ánh mắt Thanh Thanh dại đi, như nhìn vào một khoảng không vô định. Một lúc lâu sau, cô lẩm bẩm: “Tôi đã ăn rồi.”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Nhớ đến chuyện về con hồ ly cô vừa kể, giờ đây chẳng ai có thể không liên kết hai việc lại với nhau.

“Cô ta… chẳng lẽ đã ăn hồ ly rồi sao?” Bà đồng Vương cẩn trọng lên tiếng.

Tạ Lan liếc bà một cái, không nói gì, bởi chính cậu cũng đoán như vậy.

Nhưng đúng lúc này, Thanh Thanh bất ngờ nói ra một điều còn gây sốc hơn nữa:

“Tôi đã ăn Tiểu Hà ca ca rồi...”

Ngay lập tức, cả đám người nổi da gà!

Nếu như chuyện con hồ ly vừa rồi còn có thể miễn cưỡng giải thích là quy luật sinh tồn giữa người và thú, thì “Tiểu Hà ca ca” kia chắc chắn phải là một con người.

Cô gái này... rất có thể đã ăn thịt người!

Nhưng ăn thịt người sẽ không khiến ai trở nên như thế này. Dù có bị ép ăn thịt “Tiểu Hà ca ca” thì điều đó cùng lắm khiến cô điên loạn, chứ không thể làm cho cô bất tử và không già đi như thế.

Cái tên “Tiểu Hà” nghe khá giống với “Trương Hà”, người bị phạt giam trong từ đường để kiểm điểm.

Có lẽ vì chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, sau đó dù Tạ Lan có hỏi gì, Thanh Thanh cũng chỉ lặp đi lặp lại những lời điên dại, không thể khai thác thêm thông tin gì hữu ích.

Bên ngoài tiếng động ngày càng lớn, lẫn vào đó là tiếng người và tiếng chó sủa.

Ban đầu, Tạ Lan định để Thanh Thanh ở lại từ đường, nhưng giờ cậu đã đổi ý.

Nơi này quá kỳ lạ, dù ban ngày còn khó mà nhận ra hướng huống chi là giữa đêm tối không nhìn rõ bàn tay.

Nhưng Thanh Thanh thì khác, cô đã lang thang ở đây hàng chục năm, chẳng ai quen thuộc địa hình nơi này hơn cô.

Như vậy, đội hình bây giờ chỉ còn lại chú Triệu và Triệu Trì.

Triệu Trì chưa kịp nói gì, chú Triệu đã vội lao đến, hấp tấp tuyên bố: “Nó không đi thì tôi cũng không đi. Chúng tôi sẽ ở lại đây chờ.”

Nói xong, ông ta căng thẳng nhìn Triệu Trì, sợ hắn phản đối.

May thay, Triệu Trì không nói gì, chỉ cúi đầu trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.

Thấy vậy, Tạ Lan cũng không phản đối, nhưng trong lòng cậu thoáng có chút khó chịu. Cậu nghĩ có lẽ mình khó chịu vì bản thân phải lao vào chỗ hiểm nguy, còn hai người này lại rõ ràng che giấu gì đó mà không chịu nói.

Nhưng cậu dường như quên mất rằng, trước đây với những chuyện thế này, cậu vẫn luôn giữ thái độ dửng dưng, chẳng mấy bận tâm.

Sau khi đã chia đội rõ ràng, Tạ Lan mở ba lô, lấy ra những thứ cậu đã làm trong lúc rảnh rỗi, không ngờ giờ lại có lúc cần dùng đến.

Cậu phân phát những món đơn giản, dễ sử dụng cho mọi người, còn những món cần kích hoạt bằng đạo thuật thì giữ lại cho mình.

Tạ Lan không có thời gian dạy họ cách dùng đúng, hơn nữa trong tình huống nguy hiểm, đa phần người ta sẽ chẳng nhớ phải làm gì.

Cậu dặn dò: “Tôi chỉ nói một lần, nhớ kỹ, nếu gặp nguy hiểm mà tôi không có ở bên, cứ ném thẳng ra, mỗi loại bùa ném một cái, nếu ném hết rồi mà vẫn không có tác dụng, lập tức chạy ngay, ở lại chỉ tổ mất mạng.”

Phát xong, chiếc ba lô nhẹ đi trông thấy, Tạ Lan kéo khóa ngăn bên trong, lấy ra vài sợi tơ hồng.

Những sợi tơ hồng dưới ánh sáng mờ nhạt của căn nhà tỏa ra chút ánh sáng nhè nhẹ, giống hệt với dây đang buộc trên cổ tay Triệu Trì.