Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 15: Từ đường

Tạ Lan quan sát thấy không ai lên tiếng, cũng hiểu rõ suy nghĩ của họ. Vừa thoát khỏi hai con quỷ và tìm được nơi tạm thời an toàn, chẳng ai muốn liều mình thêm nữa.

Thật ra, mục đích khi cậu nói ra điều này cũng không phải để thuyết phục những người khác đi cùng. Cậu đã quen làm việc một mình, không vướng bận, cũng chẳng bị ai cản trở.

Thế nên cậu nói: “Các người cứ ở đây chờ tôi, tôi ra ngoài xem một chút.”

Cậu không ngờ rằng tinh thần dũng cảm, sẵn sàng hy sinh vì người khác của mình lại khiến vài người trong nhóm bỗng dấy lên chút lương tâm còn sót lại.

Linh mục do dự rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm:

“Hay là… tôi đi cùng cậu. Nhiều người thì dễ hỗ trợ nhau hơn.”

Lời anh ta vừa dứt, bà đồng Vương cũng vội vàng lên tiếng, tỏ ý muốn đi theo.

Ý nghĩ của bà rất đơn giản: thay vì ở lại với một nhóm người không đáng tin, thà đi theo Tiểu Tạ còn hơn. Nếu có nguy hiểm, ít ra cậu còn có thể cứu bà.

Huống hồ, bà cũng nhận ra không chỉ cô gái nhỏ kia, mà cả lão Triệu cũng có điều gì đó rất bất thường. Ban đầu, bà được mời đến để cứu lão Triệu, nhưng nếu ngay cả lão ta cũng là quỷ, bà chết ở đây chẳng phải oan uổng sao?

Trước quyết định của họ, Tạ Lan không phản đối.

Nhưng trước khi rời đi, cậu cần làm rõ thân phận của cô bé kỳ quái này.

Ban đầu, cậu nghĩ cô bé là một pháp sư được nhà họ Triệu mời đến từ đâu đó, nhưng cả Triệu Trì, linh mục và bà đồng Vương đều khẳng định không quen biết cô gái này.

Tạ Lan bước đến trước mặt cô bé, nhẹ nhàng gỡ lá bùa dán trên trán xuống.

Ngay lập tức, cô gái vốn đang ngồi yên ổn bỗng nhiên giãy giụa dữ dội, móng tay dài ngoằn suýt chút nữa cào trúng mặt cậu.

Thấy cô bé có vẻ khó kiểm soát, Tạ Lan liền rút ra một sợi dây tơ hồng và trói chặt lại.

Sợi dây tơ hồng này được gia trì pháp lực, trông mảnh mai nhưng không dễ gì phá được bằng sức người.

Cậu ngồi xổm trước cô gái, đưa tay khẽ vuốt tóc cô.

Tóc là phần dư của máu.

Cho dù xương cốt còn đó, nhưng máu trong cơ thể đã khô cạn, không có máu, quỷ rất khó làm tóc giống tóc người một cách hoàn hảo.

Thông thường, chỉ cần nhìn vào tóc là có thể phân biệt phần lớn các loại quỷ. Tuy nhiên, với những ác quỷ có sức mạnh lớn, quy tắc này không còn áp dụng được.

Tạ Lan buông tay, ánh mắt sắc bén hẳn lên, không còn vẻ dễ chịu lúc trước: “Em là gì?”

Cô gái như bị khí thế của cậu làm sợ hãi, ngây người ra nhìn cậu vài giây, rồi lí nhí nói: “Nơi đó có quỷ, anh không được vào.”

Vẫn là câu nói khi nãy.

Nhưng họ đã rời khỏi căn nhà đó từ lâu, tại sao “người” này vẫn lặp lại câu nói này?

Đột nhiên, Tạ Lan như nghĩ ra điều gì, liền hỏi tiếp: “Em quen hai con quỷ đó đúng không? Em biết gì đó, phải không?”

Nghe cậu hỏi, cô gái bỗng trở nên kích động, cố gắng lao về phía cậu, hoảng loạn hét lên:

“Quỷ ăn thịt người đấy! Không được vào! Vào đó sẽ bị quỷ ăn mất!”

Tạ Lan lại hỏi: “Ai bị ăn? Là thứ gì ăn người?”

Cô gái cười phá lên như một kẻ điên: “Tất cả mọi người! Tất cả đều bị ăn sạch! Từng miếng, từng miếng một… quỷ cắn rách cổ, moi bụng ra, khắp nơi toàn là máu, là thịt trắng nhởn…”

Những người còn lại nghe xong đều cảm thấy buồn nôn.

“À Tiểu … Tạ ca, cậu có biết cô bé đang nói gì không?”

Linh mục, trước đó nghe bà đồng Vương gọi Tạ Lan là “Tiểu Tạ,” cũng muốn bắt chước gọi theo. Nhưng đến lúc thốt ra, anh ta lại thêm từ “ca” vào, mặc dù ai lớn ai nhỏ giữa hai người họ vẫn chưa rõ.

Nói xong, anh ta lén nhìn về phía người đàn ông đứng ngoài rìa nhóm, gương mặt lạnh tanh từ đầu đến giờ.

Thấy Triệu Trì vẫn chăm chú nhìn Tạ Lan, không hề liếc mắt đến mình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông này ngoài mặt thì thế, nhưng thực tế lại rất hai mặt. Chỉ khi đối diện với Tạ Lan, hắn mới chịu bày ra chút biểu cảm dễ chịu.

Tạ Lan không để tâm cách gọi của linh mục, đáp:

“Không chắc chắn, nhưng tôi có thể đoán được đại khái.”

Trước đó, ở ngôi nhà ma, cô gái này ngăn cậu bước vào căn phòng, ngoài nỗi sợ hãi, Tạ Lan luôn nghi ngờ có thứ gì đó đang điều khiển cô ta.

Nhưng giờ đây, khi đã rời khỏi căn nhà đó, cô ta vẫn sợ hãi. Có lẽ bản thân cô ta cảm nhận được điều gì. Hoặc… cô ta vốn là một phần của nơi này.

“Em đã ở đây bao lâu rồi?”

Câu hỏi của cậu khiến cô gái lập tức chú ý, ánh mắt mờ mịt của cô bỗng sáng lên.

“Lâu lắm rồi, từ khi cây liễu bên ngoài vẫn còn sống, nhưng giờ, những cây liễu bên ngoài đều đã chết cả rồi.”

Không ai trong nhóm từng nhìn thấy cây liễu nào bên ngoài. Từ khi bước chân đến đây, ngoài đá, cây khô và những con quạ, họ chẳng thấy thêm thứ gì sống động.

Tạ Lan hỏi tiếp: “Em từng đến đây rồi sao?”

Thấy cô gái có vẻ không hiểu, cậu bổ sung:

“Căn nhà này, em đã từng vào chưa?”

Cô gái lắc đầu: “Chưa, em không thể vào nơi này.”

Linh mục đứng bên cạnh không nhịn được hỏi:

“Tại sao?”

Ánh mắt cô gái chuyển sang anh ta, sau vài giây ngẩn ngơ, cô chậm rãi đáp: “Con gái không được vào từ đường, không được phép.”

Con gái không được vào từ đường.

Vậy là cô gái này thuộc về nơi này!

Hoặc ít nhất, cô ta từng sống ở đây. Hơn nữa, đó phải là thời kỳ mà tư tưởng gia tộc còn rất mạnh mẽ.

Tạ Lan nhớ rằng cậu từng nghe các cụ già gần đó kể, vùng này bắt đầu thoáng về tư tưởng từ rất sớm.

Từ giữa thế kỷ trước, đa số các gia tộc đã từ bỏ quy tắc cấm phụ nữ vào từ đường. Khi còn nhỏ, bọn trẻ đã có thể tự do ra vào từ đường, thậm chí mùa hè còn đến đó tránh nóng.

Vậy thì thời kỳ mà cô gái này sống phải là sớm hơn nhiều.

Nhưng cô ta lại mãi giữ dáng vẻ thiếu nữ. Điều này chứng tỏ cô ta không phải người sống.

Cô ta không phải người sống, nhưng lại có mái tóc mà chỉ người sống mới có, còn có cả nhịp thở và tim đập.

Thậm chí, cô ta có thể nhìn thấy quỷ, và sống trong một nơi đầy quỷ như thế mà vẫn bình an vô sự.

Loại “người” như vậy, ngoài hai khả năng, Tạ Lan không nghĩ ra được gì khác.

Một là “thi”, một cái khác chính là yêu quái.