Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 14: Từ đường

Lời vừa dứt, lập tức có một nhóm người đồng thanh tán thành.

Tạ Lan để ý, những người trước đó đã trò chuyện với thiếu niên không nói gì, nhưng biểu hiện của họ giống như ngầm đồng ý.

Thấy không ai phản đối, đám đông bắt đầu bàn bạc về cách nhanh chóng tiêu diệt hồ yêu.

Một người trong nhóm nói rằng đã phái người đi mời một đạo trưởng ẩn cư, chỉ vài ngày nữa ông ta sẽ đến để trừ yêu.

Nghe vậy, ông lão đứng đầu không tỏ ra quá ngạc nhiên mà chỉ nghiêm mặt cảnh báo:

“Văn nhi tâm tính thiện lương, không đành lòng nhìn hồ yêu chết ngay trước mắt. Vì vậy, ta đã bảo nó ra ngoài gặp một người bạn, vài ngày nữa mới về. Khi đó, ta mong không ai nhắc đến chuyện này trước mặt nó.”

Không gian trong từ đường lại rơi vào im lặng, mọi người đồng thanh đáp:

“Chúng tôi hiểu rồi.”

Chỉ lúc này, gương mặt ông lão mới lộ ra chút thư thái.

Ai cũng biết chuyện này đã sớm được quyết định, việc họ đến đây chẳng qua là để xác nhận và cam kết giữ kín.

Vốn dĩ, đây chỉ là chuyện riêng của gia đình tộc trưởng. Nếu không vì nhân vật chính, Trương Nghiên Văn là nhân tài kiệt xuất của gia tộc, được xem như người kế vị tộc trưởng đời sau, thì chuyện này cũng chẳng cần phải đem ra bàn bạc.

Một người có thể dẫn dắt cả gia tộc lên một tầm cao mới, lại bị mê hoặc bởi một con hồ ly đực, thậm chí còn nảy sinh ý định từ bỏ tất cả để ẩn cư trong núi.

Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, Trương gia sẽ chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với thiên hạ.

May thay hắn đã kịp tỉnh ngộ, vẫn chưa phải là quá muộn.

Nhưng đúng lúc đó, từ trong đám đông vang lên một giọng nói khác biệt:

“Con không đồng ý!”

Tạ Lan nhìn về phía phát ra âm thanh, là thiếu niên vừa rồi.

Mặc kệ ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, cậu thiếu niên ngẩng cao đầu, dõng dạc nói:

“Con không đồng ý! A Ngọc là ân nhân cứu mạng của Văn ca, sao chúng ta có thể lấy oán trả ơn? Dù Văn ca không còn thích A Ngọc nữa, thì đuổi anh ấy đi là đủ rồi, tại sao nhất định phải gϊếŧ anh ấy?”

Ánh mắt thiếu niên lướt qua mọi người trong phòng, rồi tiếp tục:

“Hơn nữa... con không tin Văn ca lại tuyệt tình như vậy!”

Lời cậu ta vừa dứt, sắc mặt ông lão lập tức tối sầm lại.

Ông nổi giận đùng đùng, quát lớn:

“Trương Hà! Con làm càn! Mau quỳ xuống cho ta!”

Thiếu niên cứng cổ không chịu, nhưng ngay sau đó đã bị hai người đàn ông cao lớn ấn xuống đất.

Khuôn mặt cậu ta áp sát nền nhà lạnh ngắt, nhưng miệng vẫn không ngừng cầu xin tộc trưởng tha mạng cho con hồ ly. Tuy nhiên, những lời nói của cậu chẳng có chút tác dụng nào, cuối cùng miệng còn bị bịt kín.

“Nhốt nó lại trong nhà từ đường này mấy ngày để tự suy ngẫm. Trong thời gian đó, ai cũng không được phép thả nó ra, cũng không được mang thức ăn cho nó!”



Cánh cửa bị khóa từ bên ngoài, âm thanh của ổ khóa vang lên khiến Tạ Lan có cảm giác như chính cậu cùng với cậu thiếu niên kia đang bị nhốt vào một căn phòng tối đen không lối thoát.

Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng xa. Bất ngờ, thiếu niên đang quỳ gối trong phòng biến mất, cùng lúc đó tiếng bước chân cũng ngưng bặt.

“Kết thúc rồi.” Giọng nói của vị linh mục vang lên: “Mỗi lần đều dừng lại ở đây, sau đó lại lặp lại từ đầu.”

Ngữ điệu của anh ta rất bình tĩnh, rõ ràng đã chứng kiến cảnh tượng này nhiều lần.

Tạ Lan nhìn chằm chằm vào chỗ thiếu niên vừa biến mất. Một lúc sau, cậu lên tiếng: “Mọi người không cảm thấy cậu thiếu niên đó trông quen quen sao?”

“Quen? Không thấy! Cậu quen cậu ta à? Nhưng nhìn trang phục của họ, rõ ràng là người từ thế kỷ trước.” Linh mục thắc mắc.

Phía bên kia, bà đồng Vương cũng lắc đầu bảo chưa từng gặp qua.

Đúng lúc này, Triệu Trì, người nãy giờ im lặng, bất chợt nói: “Là quỷ đồng.”

“Quỷ đồng? Quỷ đồng gì?” Linh mục ngơ ngác.

Tạ Lan thấy vẻ mặt ngờ nghệch của anh ta thì chợt nhớ ra rằng anh ta vốn không thể nhìn thấy những gì cậu và Triệu Trì đã thấy.

Cậu quay sang nhìn bà đồng Vương, nhưng bà ta cũng lộ vẻ không hiểu gì.

Chỉ có hai người trong góc là Triệu Ngọc Đường và cô bé bị bùa phép khống chế là có phản ứng khác thường, khuôn mặt họ tràn ngập hoảng sợ.

Điều kỳ lạ là, biểu cảm của Triệu Ngọc Đường không chỉ đơn thuần là sợ hãi mà còn ẩn chứa sự chột dạ.

Chuyện này thú vị rồi. Rốt cuộc là thân phận của quỷ đồng làm ông ta khϊếp đảm, hay ông ta lo sợ họ sẽ phát hiện ra bí mật của quỷ đồng?

Cha con Triệu Ngọc Đường rõ ràng đang che giấu một bí mật rất lớn!

“Các người nói gì đi chứ!” Linh mục bắt đầu mất bình tĩnh, giọng điệu đầy hoảng loạn: “Quỷ đồng là gì? Ban đầu chỉ có một con nữ quỷ, sau đó lại thêm con bé cầm đèn dầu xương người, giờ lại xuất hiện thêm một quỷ đồng! Chỗ này rốt cuộc có bao nhiêu con quỷ?”

Anh ta càng nói càng hoảng loạn, giọng gần như sắp khóc. Khi anh ta đến đây, chẳng ai bảo là phải bắt quỷ cả! Lại còn không chỉ một, mà là ba con!

Thà để quỷ bắt anh ta đi còn hơn!

Nhìn người duy nhất có vẻ đáng tin cậy trong nhóm sắp sụp đổ, Tạ Lan đành lên tiếng trấn an anh ta. Nhưng chưa kịp nói, Triệu Trì đã cất giọng bình thản:

“Không nhiều.” Hắn nhẹ nhàng tiếp: “Ở đâu cũng có thôi.”

Tạ Lan: “…”

Linh mục: “…”

Nghe vậy, linh mục khóc to hơn, như thể mọi hy vọng đã hoàn toàn bị dập tắt.

Cảm thấy tình hình quá hỗn loạn, Tạ Lan nhanh chóng đổi chủ đề: “Những hình ảnh này đã kết thúc rồi sao? Không còn gì khác nữa à?”

“Không còn. Mỗi lần đều dừng ở đây, sau vài phút thì bắt đầu lại từ đầu.” bà đồng Vương trả lời, giọng điệu nghiêm túc.

Trước giờ, bà ta luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị và thần bí, rất ít giao tiếp với người khác, dù có gặp, bà cũng chỉ gật đầu xã giao, nhưng sau tất cả những chuyện kỳ quái xảy ra, bà đã nhận ra những mánh khóe của mình chẳng là gì ở đây. Muốn ra ngoài an toàn, bà phải dựa vào những người mà trước giờ bà chẳng mấy khi xem trọng, như Tạ Lan.

Nghe lời bà nói, Tạ Lan trầm ngâm nhìn cánh cửa đóng kín hồi lâu, rồi chậm rãi hỏi: “Có khi nào những gì diễn ra tiếp theo không còn ở đây, nên chúng ta không nhìn thấy?”

Lời vừa dứt, tất cả đều quay nhìn ra ngoài. Đêm đã khuya, bóng tối bao trùm khắp nơi, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu ghê rợn của lũ quạ già, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.