Bên cạnh anh ta là chú Triệu, bà Vương, và cả cô gái kỳ quặc khi nãy.
Tạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Có vẻ mọi người đều không sao.
Linh mục dường như đã chờ ở đây rất lâu, anh ta lo rằng hai người này sẽ không chịu đến, hoặc bị cô bé xương khô dẫn đi lạc sang chỗ khác.
May mà cuối cùng họ cũng đến, những ngày tháng một mình dẫn theo hai người, lại còn phải cảnh giác kẻ phản bội bất ngờ ra tay, đúng là quá sức chịu đựng.
Nghĩ tới việc sắp có người chia sẻ gánh nặng, nụ cười trên môi anh ta càng thêm rạng rỡ, dưới ánh sáng mờ ảo trông anh ta lại càng điển trai hơn.
Nhưng chưa kịp cười lâu, một ánh mắt sắc lạnh bất ngờ quét tới. Ánh nhìn đó như muốn kéo anh ta ra ngoài, rồi ném thẳng vào một trong những ngôi nhà kỳ quái vừa đi ngang qua.
Vị linh mục khẽ run lên, nhanh chóng thu lại vẻ tự mãn.
Người này sao còn đáng sợ hơn cả quỷ, lại còn lo chuyện bao đồng thế chứ.
Anh ta chỉ dám giận mà không dám nói.
“Các cậu cũng được cô bé xương khô dẫn đến đây à?”
Tạ Lan cùng Triệu Trì đi tới. Lúc này, chú Triệu - người vẫn đang thất thần, dường như cuối cùng đã nhận ra con trai mình. Ông lao tới ôm chặt lấy hắn, bật khóc nức nở.
Vừa khóc, ông vừa lắp bắp: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi...”
Còn Triệu Trì, vốn lạnh lùng như băng tuyết, vẻ điềm tĩnh khó ai bì, vậy mà khi thấy cha mình, hắn đột ngột trở nên đầy cảm xúc.
Hai cha con ôm nhau, bật khóc như mưa.
Tạ Lan đứng bên, sững sờ trước cảnh tượng xúc động này. Triệu Trì, người mà bình thường một câu cũng không buồn nói, giờ lại đang tái hiện màn nhận thân nhân đầy cảm tính khiến cậu bỗng thấy hoang mang.
Hơn nữa, ngay trước khi chú Triệu ôm lấy hắn, Tạ Lan nghe rõ hắn lầm bầm một câu chửi thề.
Cậu còn chưa kịp phản ứng với vẻ mặt bài xích lúc đó, cũng như câu chửi đầy bất mãn kia.
Quay đầu lại, cậu đã thấy cảnh hai cha con ôm nhau khóc nức nở.
Tạ Lan: “...”
Người ta có thể thay đổi cảm xúc nhanh đến thế sao?
Đúng là không thể đoán trước!
Linh mục cũng như cậu, mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Người vừa rồi còn âm thầm đe dọa mình giờ lại khóc như một đứa trẻ trong vòng tay cha, đúng là chẳng ai ngờ nổi.
Anh ta dụi dụi mắt, mãi sau mới chấp nhận được sự thật này.
Sau cơn chấn động, anh ta chợt nhớ đến câu hỏi khi nãy của Tạ Lan.
“Đúng vậy, là cô bé đó… Cô ta bảo chúng tôi đi theo. Chúng tôi không dám làm trái, nhưng đến đây rồi thì cô ta biến mất, mãi cho tới khi dẫn hai cậu đến.”
“Các người vẫn ở đây suốt à? Có chuyện gì xảy ra không?”
Linh mục lắc đầu, nét mặt nghiêm túc: “Không, trước khi hai cậu đến, không có ai khác xuất hiện.”
Đột nhiên, anh ta do dự một chút, sau đó nói tiếp: “Nhưng dường như có… thứ gì đó khác.”
Tạ Lan không hiểu: “Thứ khác là thứ gì?”
“Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào.” Linh mục gãi đầu: “Nói một cách đơn giản, căn nhà này dường như đang lặp lại những chuyện từng xảy ra trước đây.”
“Những chuyện từng xảy ra trước đây?”
“Chuyện gì?” Giọng Triệu Trì vang lên.
Tạ Lan và Linh mục cùng quay sang nhìn hắn.
Có lẽ do vừa khóc xong, mắt hắn vẫn còn hơi đỏ. Nhưng những cảm xúc mong manh lúc nãy đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ bình tĩnh như thường, thậm chí có phần lạnh lùng.
Cả hai đều rất biết điều, không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Linh mục lên tiếng: “Là chuyện người nhà họ Trương bàn bạc cách gϊếŧ chết một con hồ ly tinh.”
“Hồ ly tinh?”
Tạ Lan đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện giữa hai con quỷ ở trước cổng nhà họ Triệu.
Chúng cũng nhắc đến hồ ly tinh!
Lúc ấy, quỷ hồn ám chỉ con quỷ ép chú Triệu kết hôn. Nếu con quỷ đó là hồ ly tinh, thì toàn bộ sự việc này chắc chắn có liên quan đến nhà họ Trương.
……
Vài phút sau, Tạ Lan tận mắt chứng kiến câu chuyện mà Linh mục đã miêu tả.
Một nhóm người bước vào từ cửa chính của nhà từ đường, vẻ mặt đầy lo âu, họ thì thầm to nhỏ, như đang bàn bạc về điều gì đó.
Đột nhiên, một bóng dáng thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Thiếu niên đang cố gắng thuyết phục một người đàn ông đứng bên cạnh mình, giọng nói lộ rõ sự khẩn thiết. Thế nhưng, người đàn ông chẳng hề bị lay chuyển, thậm chí còn khẽ quát cậu ta.
Dù bị quát mắng, thiếu niên vẫn không hề nao núng. Cậu ta tiếp tục lách qua đám đông, tìm kiếm người khác để nói chuyện.
Tạ Lan nhận thấy, những người mà thiếu niên nhắm tới đều là thanh niên, và khi trò chuyện, họ luôn tránh ánh mắt của những người lớn tuổi.
Chuyện gì mà các bậc trưởng bối không được biết? Trừ phi, đó là một điều mà chỉ đám trẻ mới dám “làm trái quy tắc”!
Sau một hồi nỗ lực nhưng thiếu niên ấy vẫn không thu được kết quả, cánh cửa chính của nhà từ đường lại bị đẩy mở.
Dẫn đầu là một ông lão mang theo phong thái uy nghiêm, áo quần chỉnh tề. Sau lưng ông ta là vài người già trạc tuổi, nét mặt cũng không kém phần nghiêm khắc.
Ông lão tiến đến trước bàn thờ tổ, cung kính dâng lên một nén nhang, những người còn lại trong nhà từ đường nhanh chóng đứng ngay ngắn, cúi đầu lễ bái theo.
Sau khi ông lão đứng thẳng dậy, cắm nén nhang vào lư hương, ông quay mặt về phía mọi người.
“Chắc hẳn mọi người đều biết lý do chúng ta tụ họp tại đây tối nay, đúng không? Nếu đã biết thì tôi không cần nhắc lại nữa.”
Một người đàn ông trung niên, chừng ngoài bốn mươi, lên tiếng đáp: “Trước khi đến đây đã được thông báo rõ ràng, không ai bị bỏ sót.”
Ông lão gật đầu: “Nếu mọi người đã hiểu rõ, vậy không ngại gì thì hãy bày tỏ ý kiến của mình đi.”
Câu nói vừa dứt, bầu không khí trở nên im lặng nặng nề. Phải một lúc lâu sau, vẫn là người đàn ông trung niên khi nãy bước ra.
“Tôi đồng ý với ý kiến của tộc trưởng. Người và yêu vốn dĩ không thể chung đường. Huống hồ, con hồ ly tinh đó còn dám sử dụng yêu thuật để mê hoặc con người, ý đồ của nó thật đáng chết!”