Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 12: Bé gái xương khô

Ra khỏi con hẻm, Tạ Lan cuối cùng cũng nhìn thấy ánh đèn mà cậu mong ngóng bấy lâu. Nhưng cùng lúc đó, cậu cũng nhận ra “người” đang cầm chiếc đèn l*иg kia không giống như một người bình thường.

Tạ Lan không chắc có thể gọi “cô bé” là “người” được không.

Cô bé mặc một chiếc váy đỏ dài đến giữa bắp chân, để lộ phần cổ chân trần dưới không khí lạnh, dưới chân đi một đôi giày thêu màu xanh nhạt.

Những nơi không được váy che phủ hoàn toàn lộ ra là những phần xương trắng tinh, không còn chút da thịt nào.

Bộ xương trắng tinh ấy tương phản rõ rệt với mái tóc đen như lụa.

“Đi theo tôi.”

Bộ xương cất tiếng nói, giọng như một gái, nhẹ nhàng nhưng lại mang chút gì đó nghịch ngợm, như thể niềm vui hiện hữu trong từng câu nói.

Chiếc đèn l*иg hình đầu lâu trên tay cô dường như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, đung đưa qua lại vài lần.

Tạ Lan lập tức cảnh giác: “Em muốn đưa chúng tôi đi đâu?”

Cô bé không trả lời, chỉ tiếp tục lặp lại câu nói: “Đi theo tôi.” Giọng nói rỗng tuếch, không chút cảm xúc.

Tạ Lan nhất thời do dự, có lẽ những người khác cũng đã đi theo cô gái xương khô này, nếu cậu không đi, sẽ không thể tìm thấy họ, nhưng nếu đi, có thể sẽ khiến Triệu Trì rơi vào nguy hiểm.

Cậu nghĩ đến việc bảo Triệu Trì ở lại, nhưng hai con quỷ kia bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại đây.

Như thể đọc được sự phân vân của cậu, Triệu Trì bỗng lên tiếng: “Đi đi, tôi sẽ đi cùng cậu.”

Tạ Lan quay sang nhìn hắn dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn l*иg lâu, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.

Ngay khi ánh nhìn giao nhau, Triệu Trì liền vội vã dời mắt đi nơi khác.

Tạ Lan: “……”

Cậu nhận ra người kia dường như luôn dùng ánh mắt kỳ lạ để lén nhìn mình.

Nhưng chỉ cần cậu phát hiện, hắn lại vội vã né tránh đầy lúng túng.

Ánh mắt như vậy thật sự là dành cho một người chỉ vừa mới quen chưa đầy một ngày sao?

Thấy Triệu Trì nhanh chóng thu lại ánh nhìn, Tạ Lan cũng quay sang nhìn cô bé xương khô.

Cậu nhẹ giọng: “Em muốn đưa chúng tôi đi đâu? Được rồi, dẫn đường đi.”

Nghe cậu nói vậy, cô bé xương khô liền dừng câu nói lặp đi lặp lại của mình.

Sau đó cô bé khẽ đáp: “Được.”

Nhờ ánh sáng từ chiếc đèn dầu quỷ dị, Tạ Lan nhìn rõ hơn khung cảnh xung quanh.

So với con hẻm dài dằng dặc khi nãy, nơi này giống như một con phố nhỏ.

Hai bên đường không có nhiều nhà cửa, nhưng cửa của từng căn nhà đều mở toang.

Bên trong không có ánh sáng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen kịt.

Những cánh cửa đen ngòm tựa như miệng vực thẳm khiến ai đi ngang qua cũng cảm giác như sắp bị nuốt chửng.

Tạ Lan cảm nhận được một sự hiện diện mờ ám nào đó, như thể có người đứng trong bóng tối của những căn nhà kia, đang âm thầm quan sát và tỏa ra ác ý lạnh lẽo về phía cậu.

mắn là quãng đường lần này không quá dài, chỉ vài phút sau, họ dừng lại trước một ngôi nhà lớn, cao vυ't, toát lên vẻ uy nghiêm.

Cô bé xương khô đưa bàn tay xương xẩu của mình ra, đẩy cánh cửa lớn.

Tạ Lan để ý thấy, dù cơ thể của cô bé đã hoàn toàn hóa thành bộ xương trắng, nhưng giữa các khớp xương lại được gắn kết bởi một chất liệu kỳ lạ màu trắng pha vàng, giúp những mảnh xương không bị rời ra.

Cánh cửa dường như rất nặng, khiến cô bé phải dùng sức mới đẩy được.

Cuối cùng, một âm thanh “két” nặng nề vang lên.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Ngay sau đó, cô bé làm một động tác mời, rồi tự mình bước vào trước.

Tạ Lan và Triệu Trì liếc nhìn nhau, rồi lần lượt bước theo vào trong.

Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, một làn hơi lạnh âm u ập đến, cảm giác chẳng khác nào vừa bước vào một căn phòng bật điều hòa cực mạnh.

Tạ Lan bất giác rùng mình, da gà nổi khắp người.

Cậu siết chặt dây đeo ba lô, tiếp tục tiến sâu vào trong.

Nhờ ánh sáng lờ mờ từ những ngọn nến trong phòng, cậu trông thấy bức tường đối diện cửa chính được xếp kín các bài vị.

Trên từng bài vị đều khắc họ Trương, xem ra đây là từ đường của một gia tộc lớn mang họ Trương.

Chính giữa từ đường đặt một bàn thờ lớn bằng gỗ sơn đỏ, chạm khắc hoa văn tinh xảo, trên bàn thờ có đặt một lư hương và vài chiếc đèn dầu bằng đồng thau.

Lòng Tạ Lan bất giác nặng trĩu, bài vị thường đại diện cho người đã khuất, vậy những người đã khuất ở đây có phải đã hóa thành ma quỷ?

Cô bé xương khô đi đến trước bàn thờ, nhẹ nhàng đặt chiếc đèn đầu lâu trên tay xuống. Sau đó, nó từ từ đổ dầu từ chiếc đèn vào trong những chiếc đèn dầu bằng đồng.

Trong khoảnh khắc, ánh sáng yếu ớt trong đèn dầu khẽ lay động vài lần, rồi bất ngờ bừng sáng rực rỡ hơn, cả từ đường lập tức trở nên sáng sủa hơn hẳn.

Ánh sáng đột ngột làm Tạ Lan hơi chói mắt, cậu theo phản xạ né đi một chút.

Cũng đúng lúc đó, cậu nhận ra cô bé xương khô ấy đã biến mất ngay trước mắt họ!

Tạ Lan lập tức lùi lại một bước, áp sát về phía người đứng sau mình, chuẩn bị tư thế phòng thủ.

Triệu Trì dường như cũng có cùng suy nghĩ, hắn bước nhanh tới chỉ trong hai bước, giữ khoảng cách sát bên cậu.

Tình huống xảy ra quá bất ngờ, cả hai không ai kịp chuẩn bị, thế nên đã vô tình va mạnh vào nhau.

Cảm giác ấm áp và hơi lạnh từ phía sau làm Tạ Lan giật mình, cậu lảo đảo mất thăng bằng và ngã sang một bên.

Ngay lúc đó, Triệu Trì vươn tay đỡ lấy eo cậu, tay kia nhanh nhẹn giữ lại chiếc ba lô đang trượt xuống.

Tạ Lan theo phản xạ nắm lấy cánh tay hắn để giữ thăng bằng.

Chỉ vài giây sau, cậu liền buông tay ra, gượng gạo nói một tiếng cảm ơn.

“Ừ.” Triệu Trì đáp lại ngắn gọn, đỡ cậu đứng vững xong liền thả tay ra.

Hành động dứt khoát như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, ở nơi không ai nhìn thấy, ngón tay cái của hắn khẽ lướt qua đầu ngón trỏ hơi ửng đỏ, cảm giác thoáng qua vẫn còn đọng lại.

“Chào hai anh đẹp trai.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa không gian rộng lớn của từ đường.

Tạ Lan ngẩng lên nhìn, hóa ra là vị “linh mục” nổi tiếng với số “bà vợ” đông đảo.