Phản ứng của cậu lại càng khiến quỷ đồng điên tiết, nó vung móng vuốt lên lần nữa, lần này tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Tạ Lan vội vã né tránh, nhưng không ngờ cánh tay của quỷ đồng đột ngột dài ra, đầu móng tay đen chỉ còn cách mặt cậu trong gang tấc.
Tốc độ quá nhanh, không còn kịp né tránh.
Đúng lúc đó, một bàn tay tái nhợt từ phía sau cậu đưa ra, vòng qua eo cậu rồi kéo mạnh.
Tạ Lan bị kéo giật lùi về phía sau, trong khi móng vuốt của quỷ đồng chỉ đâm trúng kệ sách, khiến nó khô héo và nứt vỡ thành từng mảnh.
Nhìn đống vụn nát dưới chân, Tạ Lan vẫn còn run rẩy.
Cậu suýt chút nữa đã nằm chung với mớ xà bần này!
Nhìn đối phương thoát khỏi tay mình, quỷ đồng liền gào lên một tiếng, nhưng âm thanh lần này không còn là tiếng hét the thé như của một đứa trẻ nữa, mà trở nên khàn đυ.c, giống tiếng gầm đầy phẫn nộ của một người trưởng thành.
Nó căm hận nhìn chằm chằm Tạ Lan, ánh mắt ngập tràn độc khí và oán hận.
Sau khi né được đòn tấn công, cánh tay đang giữ lấy cậu vẫn không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn và tiếp tục kéo cậu chạy ra ngoài.
Khi cả hai vượt qua chiếc kệ trưng bày, cảnh tượng trước mắt Tạ Lan lập tức thay đổi.
Đâu còn thấy bóng dáng của căn nhà hiện đại, thay vào đó là một ngôi nhà cũ kỹ, mục nát, phủ đầy bụi bặm và hoang phế.
Đồ đạc bên trong đã mục ruỗng theo thời gian, trở nên tàn tạ và hư hỏng, những bức tường đầy vết nứt chằng chịt, bong tróc và loang lổ những mảng mốc xanh đen.
Khung cửa gỗ đã mục nát qua bao năm tháng, cánh cửa cũng hư hỏng nghiêm trọng, như thể chỉ cần một cú chạm nhẹ là sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Dải lụa đỏ sẫm treo lủng lẳng trên xà nhà bẩn thỉu, những chiếc l*иg đèn đỏ lớn lắc lư, va vào khung cửa mục nát, phát ra tiếng động rợn người.
Hai vị cao đường đang đợi tân lang, tân nương bái lạy ở ghế chủ vị cũng chỉ còn lại hai tấm bài vị vỡ nát, chữ khắc trên đó đã mờ không thể đọc nổi.
Xung quanh căn nhà dán đầy bùa chú chi chít, trong ánh sáng mờ mờ, những lá bùa phát ra ánh vàng u ám, tựa như một chiếc l*иg giam bằng vàng khổng lồ.
Không khí trong căn nhà đặc quánh mùi tử khí, nặng nề và áp bức.
Hai con quỷ kia không đuổi theo.
Tạ Lan vỗ nhẹ tay Triệu Trì, ra hiệu hắn thả mình xuống.
Cậu chợt nhận ra rằng người này có vẻ khá khỏe, ôm cậu băng qua nửa căn nhà mà chẳng hề tốn chút sức lực nào.
Dù vẫn đang nằm trong danh sách thù hận của quỷ đồng, Tạ Lan dường như không mấy để ý đến tình cảnh của mình.
Chưa kịp đứng vững, cậu đã chọc ghẹo đối phương: “Anh bạn này thân hình không tệ đấy, cố gắng phát huy nhé!”
Triệu Trì nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một tiếng: “Ừm.”
Tạ Lan đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
Vừa thoát khỏi một cuộc trốn chạy cận kề cái chết, hơi thở của cậu vẫn chưa kịp ổn định, lớp mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt, kết hợp với sắc đỏ ửng sau vận động mạnh khiến cậu toát lên một vẻ quyến rũ khó tả nhưng vẫn đầy sức sống.
Chính cậu lại không hề hay biết, vẫn giữ thái độ vô tư, tùy tiện như thường.
Triệu Trì liếc nhìn cậu thật nhanh, ánh mắt lóe lên một tia khác lạ, rồi lập tức quay đi, như có chút lúng túng.
Hiện tại, cả hai đang đứng ở sân sau của căn nhà đổ nát. Cũng như bên trong, nơi này đã hoang phế nhiều năm, không có bóng người lai vãng.
Giếng khô, cây cổ thụ, và những chiếc đèn l*иg đỏ phai màu treo lủng lẳng khắp nơi, tất cả đều toát lên một bầu không khí đầy ám ảnh và kỳ dị.
“Cậu nhìn nơi này xem, có giống mấy chỗ nhân vật chính xui xẻo trong truyện ma hay gặp không?”
Tạ Lan nhìn quanh khung cảnh xung quanh:
“Nếu giờ mà xuất hiện một con quạ, chắc hai ta khỏi chạy…”
“Quạ… Quạ…”
Lời còn chưa dứt, không khí đã vang lên tiếng kêu của quạ.
Âm thanh khàn khàn, the thé như tiếng gào khắc khoải của một ông lão sắp tắt thở, cố sức hét lên chút hơi tàn.
Tiếng kêu đột ngột vang lên làm Tạ Lan giật bắn mình.
Ngoài bức tường viện đổ nát, trên cành cây khô trơ trụi, một con quạ đang đứng đó.
Ánh mắt của cậu lập tức hướng về phía âm thanh phát ra, vừa hay đối diện với con quạ.
Đôi mắt bé tí như hạt đậu xanh lóe lên ánh sáng kỳ quái, chẳng khác gì đôi mắt người, nhìn chằm chằm không chớp.
Vừa nãy cậu còn dũng cảm đối đầu với hai con quỷ, giờ lại bị một con quạ dọa cho hoảng hốt.
Tạ Lan cảm thấy mình bị con quạ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cậu mở balo, lấy ra một lá bùa và ném về phía nó.
“Quạ!!!”
Con quạ thét lên một tiếng thảm thiết rồi vội vã bay đi, để lại vài chiếc lông đen chậm rãi rơi xuống không trung tối mờ.
Tạ Lan - người luôn có thù là phải báo ngay tại chỗ, ung dung bước tới nhặt một chiếc lông. Trong ánh hoàng hôn, chiếc lông hiện lên những sắc màu óng ánh.
Cậu nhét lông quạ vào balo, khoác túi lên vai, vừa quay đầu liền thấy nụ cười chưa kịp giấu của Triệu Trì.
Tạ Lan: “…”
Hắn đang cười nhạo cậu đúng không?
Giữ vẻ mặt không cảm xúc, Tạ Lan nói:
“Con quạ đó có vấn đề, đuổi nó đi cho chắc vẫn hơn.”
“Ừ, nhìn đúng là có chút bất thường.”
Triệu Trì gật đầu, ra vẻ hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của cậu – ít nhất là vẻ bề ngoài.
Tạ Lan khẽ ho một tiếng rồi đổi chủ đề: “À, họ đâu rồi?”
Triệu Trì đáp: “Không biết hai con quỷ kia có đuổi theo không, nên tôi tự ý để họ ra ngoài trước, giờ đang đợi gần đây. Còn bé gái đó, tôi đã dán lá bùa cậu đưa lên người nó, giờ không nhúc nhích được, tôi nhờ cha xứ cõng giúp.”
Lời vừa dứt, Triệu Trì liền nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Tạ Lan đang nhìn mình.
Ánh mắt đó khiến hắn ngẩn ra vài giây, rồi lập tức quay đi, tránh đối diện với cậu: “Sao thế? Tôi nói gì sai à?”
Đây là lần đầu tiên Tạ Lan nghe Triệu Trì nói nhiều như vậy kể từ lúc bước vào đây.
Bình thường hắn chỉ “ừ” hoặc nói đôi ba câu ngắn gọn, giờ đột nhiên lại giải thích cả một tràng, khiến cậu cảm thấy không quen.
Tạ Lan lắc đầu: “Không, không có gì. Chúng ta mau đi tìm họ đi, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”