Bước ra khỏi cổng sân, trời đã tối dần, ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn như bị một bàn tay vô hình khổng lồ che khuất.
Bên ngoài là một con hẻm dài hun hút, tường gạch xanh đen, mái ngói thấp cao xen kẽ.
Hai người đi dọc theo con hẻm, dưới ánh sáng nhạt dần của hoàng hôn, xung quanh chẳng có gì cả.
Nơi vốn đã đầy vẻ quái dị, giờ càng trở nên rợn người hơn trong sự tĩnh mịch.
Bước chân của Triệu Trì chậm hơn Tạ Lan nửa nhịp, nhưng không hề để khoảng cách kéo quá xa.
Cảnh tượng ấy giống như hắn đang cố bao bọc cậu trong đôi cánh bảo vệ của mình.
“Cậu...”
Tạ Lan định nói gì đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã khựng lại, bởi cậu nhìn thấy từ trong bóng tối của con hẻm thò ra một bàn tay.
Những ngón tay cong vẹo, uốn lượn thành những dáng vẻ bất khả thi, mạnh mẽ chộp lấy lưng của Triệu Trì.
Nhưng ánh mắt của hắn vẫn bình thản dán vào Tạ Lan, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.
Tạ Lan lập tức nắm lấy cánh tay của Triệu Trì, kéo hắn về phía mình.
Một lá bùa đang cháy rơi xuống, đáp chính xác lên bàn tay đen đó, khói xanh bốc lên, bàn tay bị bỏng liền co rút lại.
“Có chuyện gì thế?”
“Không có gì, chúng ta phải mau chóng tìm thấy họ, chỗ này có điều không ổn.”
Gương mặt của Tạ Lan hiện rõ vẻ khó coi, chỉ riêng hai con ma thôi đã khó đối phó rồi.
Cậu lấy ra một đoạn dây tơ hồng hai sợi xoắn đôi, nhẹ nhàng tách nó ra, rồi đưa một đoạn cho Triệu Trì.
“Buộc vào tay, nhớ đừng thắt nút chết, nếu gặp nguy hiểm, cậu kéo dây, tôi có thể tìm thấy cậu qua sợi dây này.”
Nói xong, cậu cột đoạn dây còn lại lên cổ tay mình.
Làn da ở cổ tay cậu trắng mịn, cân đối giữa xương và thịt, sợi tơ hồng buộc trên đó để lại một vết hằn nhàn nhạt, nổi bật trên nền da trắng nõn.
Ánh mắt của Triệu Trì dừng lại trên vết hằn đó, rồi đột nhiên cụp xuống, trong đôi đồng tử bị hàng mi che phủ có một tia sáng kỳ lạ thoáng qua.
Những ngón tay thon dài, trắng bệch của hắn vô thức siết chặt, như muốn ấn chặt sợi tơ hồng vào lòng bàn tay.
“Cậu không buộc à?”
Tạ Lan vừa thắt xong dây, ngẩng đầu lên liền phát hiện Triệu Trì đang nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình mà thất thần.
Triệu Trì giật mình tỉnh lại, sau đó khẽ mỉm cười như thể đang cố che giấu sự thất thố của mình, rồi nói với Tạ Lan: “Cảm ơn.”
Hắn từ tốn, cẩn thận quấn sợi tơ hồng quanh cổ tay mình, từng vòng một, giống như một tín đồ thành kính đang đón nhận ân huệ từ thần thánh.
Tạ Lan: “...”
Ừm, hơi kỳ lạ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Tạ Lan lập tức hiểu ra vấn đề.
Đối diện với một món đồ có thể cứu mạng mình trong tình huống nguy cấp, nếu là cậu, cậu còn có thể thành kính hơn hắn nữa.
Nhìn hắn cẩn thận quấn xong sợi dây đỏ, Tạ Lan lấy từ túi ra một xấp bùa nhỏ, đưa cho hắn.
“Cầm hết đi. Nếu tôi không kịp đến cứu, cậu cứ ném chúng ra, kiểu gì cũng có cái phát huy tác dụng.”
Nếu cậu không thể đến kịp, những lá bùa này có thể giúp câu giờ. Tất nhiên, miễn là hắn không chạm mặt thứ gì quá nguy hiểm và khó nhằn.
Tóm lại, mọi chuyện còn phải dựa vào may mắn.
Triệu Trì nhận lấy xấp bùa, nắm chặt trong tay: “Bùa của cậu rất hiệu nghiệm.”
Nếu người khác nói câu này, Tạ Lan có lẽ sẽ nghĩ đó chỉ là phép lịch sự thông thường trong giao tiếp.
Nhưng khi lời đó được nói từ hắn lại khiến cậu bất giác cảm thấy có chút đáng tin.
“Tôi chỉ biết chút ít thôi, không tính là giỏi.”
Câu này không phải cậu khiêm tốn mà là sự thật, cậu chỉ học được một chút căn bản, muốn hiểu sâu hơn thì đã không còn cơ hội nữa.
Hai người tiếp tục đi dọc theo con hẻm dài, trời tối dần, đến mức gần như không nhìn rõ mặt nhau.
Vừa đi, Tạ Lan vừa cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh.
Dù gì cậu cũng xem như một nửa là “thần tiên”, trách nhiệm của cậu là đảm bảo an toàn cho người thường càng nhiều càng tốt.
Người thường là Triệu Trì giờ đây đã không còn vẻ ngượng ngùng như trước, dường như hắn đã bắt đầu có thể thoải mái tiếp xúc với Tạ Lan.
Hắn vừa đi vừa cố tìm chủ đề để nói chuyện.
“Thầy Tạ tuổi còn trẻ mà đã giỏi như vậy, chắc là bắt đầu học từ nhỏ, phải chăng là kế thừa nghề gia đình?”
Tạ Lan chưa kịp kinh ngạc vì cách xưng hô “thầy Tạ” đã lập tức bị nửa câu sau đánh trúng tâm tư.
Câu nói “kế thừa nghề gia đình” khiến cậu ngẩn người, như thể không ngờ hắn lại nói như vậy.
Cậu nhớ lại cuộc đời vốn không quá dài của mình, cùng hai tháng sống lại lần thứ hai này, dường như chỉ riêng chủ đề này mới có thể làm cậu thấy phiền lòng.
Tạ Lan nhắm mắt, cố gắng xóa sạch cảm xúc khó tả đó ra khỏi lòng mình.
Có lẽ biểu cảm của cậu quá rõ ràng, hoặc cũng có thể người đi bên cạnh quan sát cậu quá tỉ mỉ.
Triệu Trì nhanh chóng nhận ra, nét mặt vốn dĩ nhẹ nhàng thư thái của hắn bỗng chốc trở nên cứng đờ.
“Xin lỗi, tôi đã nói sai rồi.”
Dù không rõ mình cần xin lỗi về điều gì, nhưng hắn vẫn ngay lập tức thốt ra câu ấy, không chút chần chừ.
Tạ Lan vẫn còn đang cố gắng dọn dẹp cảm xúc rối bời trong lòng lại bị câu xin lỗi chân thành bất ngờ này làm giật mình.
Người đàn ông này cao lớn, phong độ, từng cử chỉ đều toát lên khí chất hòa nhã nhưng đầy uy quyền. Tuy nhiên, đôi lúc hắn lại có vẻ dè dặt và nghiêm nghị lạ thường.
Như khi nãy, hắn dường như đã sẵn sàng bỏ qua những e dè để trò chuyện thoải mái với cậu, nhưng sau khi nhận ra biểu cảm của cậu, hắn lại lập tức thu mình, dựng lên bức tường bao bọc chính mình.
Phản ứng đó, Tạ Lan quá quen thuộc.
“Không sao đâu.” Cậu nở một nụ cười nhạt. “Thật ra những lá bùa này cũng xem như là nghề gia truyền, là do ông nội nuôi dạy tôi sau này truyền lại.”
“Xin lỗi.” Triệu Trì nghe vậy thì thoáng sững sờ, rồi như nhận ra điều gì, hắn vội vàng xin lỗi lần nữa.