Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 8: Thịt luộc

Tạ Lan giật thót, không kịp nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng rút một lá bùa từ thắt lưng, lòng bàn tay khẽ động, lá bùa lập tức bay thẳng lên trán bé gái, dính chặt vào đó.

Ngay khi cậu vừa định thở phào, lá bùa lại rơi xuống.

Tạ Lan: !!!

Bùa mất hiệu lực rồi?

Dù là kẻ chậm hiểu nhất lúc này cũng phải nhận ra: bé gái này có vấn đề!

Cùng lúc đó, hai con quỷ trong phòng ngủ bắt đầu cử động, lượng quỷ khí quấn quanh cả hai từ từ tan biến, rồi dần dần biến mất hoàn toàn.

Tạ Lan nheo mắt, không rõ liệu mình có nhìn nhầm không, nhưng hình như con quỷ đồng đã nhỏ đi một chút.

“Cạch! Cạch! Cạch!”

Âm thanh chói tai vang lên từ chiếc đồng hồ treo tường.

Đã đến 12 giờ đêm!

Quỷ khí trong phòng ngủ hoàn toàn tan biến, con nam quỷ mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm quay đầu nhìn ra phòng khách, miệng đỏ như máu nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị đầy ám ảnh.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh như băng chạm lên cổ tay của Tạ Lan.

Là Triệu Trì.

Hắn một tay siết chặt cổ tay cậu, tay còn lại túm lấy gái, một cú kéo mạnh làm cô bé kêu lên đau đớn, buộc phải buông tay.

Trong khi đó, con quỷ trong phòng ngủ đã sắp bước ra, nhưng cả đám người ngoài này như bị đông cứng, chẳng ai động đậy.

Tạ Lan không kịp nghĩ nhiều, cậu rút thêm mấy lá bùa từ thắt lưng, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, chỉ trong chớp mắt, những lá bùa bốc cháy giữa không trung, Tạ Lan vung tay, bùa lửa bay thẳng về phía con ma.

Lửa bùa lách qua đồ đạc trong phòng, nhanh chóng lan đến chiếc áo cưới đỏ của con nam quỷ, lập tức bùng cháy dữ dội.

Thấy đã có hiệu quả, Tạ Lan đẩy mạnh Triệu Trì ra ngoài, hét lớn: “Chạy đi!”

Rồi cậu lao về phía sofa, kéo Vương thầy bói dậy, không quên đá mạnh vào người linh mục đã sợ đến đờ đẫn.

Khi đi ngang qua bé gái kỳ quái kia, cậu cũng kéo cô bé theo.

Tạ Lan không dám chạy về hướng ban công, cậu không thể chắc chắn ngoài ban công là không gian nào, liệu có phải mặt đất xi măng của khu dân cư hay không, cậu chỉ còn cách quay ngược trở lại đường cũ.

Bùa lửa rõ ràng không thể cầm cự được lâu, khi Tạ Lan vừa đến chỗ kệ sách cổ, con nam quỷ đã lao ra khỏi phòng.

Cậu nhanh tay ném một lá bùa ra khỏi ranh giới bên ngoài, rồi đẩy tất cả mọi người qua trước, tự mình ở lại chặn ở phía sau.

Giờ thì cậu đã hiểu: cả đám người này chẳng ai có ích, tất cả chỉ là gánh nặng.

Tạ Lan lại ném một lá bùa khác về phía đèn chùm trên trần nhà.

Nửa giây sau, đèn chùm tung, mảnh vỡ rơi “rầm” xuống đất, con quỷ không kịp tránh né, bị mảnh vụn đâm trúng.

Khuôn mặt tuấn tú của nó lập tức bị mảnh vỡ sắc nhọn cắt ra một vết dài, vết thương càng lúc càng lan rộng, nhanh chóng chiếm trọn nửa khuôn mặt, từ đó tràn ra dòng chất lỏng đen ngòm cùng với quỷ khí lạnh lẽo.

Tạ Lan: ……

Mặc dù rất muốn xử lý đối phương, nhưng cậu thật sự không hề có ý định làm con quỷ kia phá tướng”.

Thù hận lần này kéo căng quá chuẩn.

Nhưng điều khiến cậu không ngờ tới là con nam quỷ ấy vẫn chưa phản ứng gì, trong khi đó con quỷ đồng bên cạnh bỗng nhiên bùng nổ.

Đồ đạc trong phòng bắt đầu rung chuyển, tiếng kính vỡ răng rắc vang lên.

“Ngươi phải chết, ngươi phải chết.” Con quỷ đồng ấy rõ ràng đã bị kích động, cứ lặp đi lặp lại những lời này, đồng thời lao thẳng về phía cậu.

Tạ Lan vừa chạy vừa né, cố gắng tránh những cú tấn công của quỷ đồng.

Nhiều lần, móng vuốt đen xanh của nó suýt chạm vào người cậu, nhưng lần nào cậu cũng may mắn tránh được trong đường tơ kẽ tóc.

Trong lúc chạy lòng vòng trong căn phòng nhỏ, Tạ Lan vẫn không quên quay đầu lại để quan sát vị trí của quỷ đồng.

Đột nhiên, cậu phát hiện con nam quỷ luôn bám đuổi phía sau đã biến mất.

Ý thức có điều bất thường, Tạ Lan ngẩng đầu lên, và quả nhiên, con nam quỷ ấy đang đứng ngay trước mặt cậu!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Lan nhảy lên bàn, đổi hướng và lao thẳng về phía cửa chính.

Ngay lúc đó, một chậu cây trầu bà bên cạnh bàn trà bỗng nhiên phát triển những dây leo xanh dài.

Dây leo điên cuồng vươn ra, quấn lấy nhau như những con rắn đang uốn lượn, hoàn toàn bịt kín lối đi về phía cửa chính.

Những đầu dây leo xoắn vặn kỳ quái, chĩa thẳng vào vị trí của Tạ Lan.

Không còn đường tránh, lá bùa trong tay cậu cũng sắp hết.

Trong khi tìm cách thoát thân, ánh mắt cậu vô tình liếc thấy một chai rượu đặt trên bàn, Tạ Lan nhanh chóng chuyển hướng, ngả người về phía sau, nhặt chai rượu lên và đập mạnh vào chậu cây.

Ngay lập tức, chai rượu vỡ tan, rượu bên trong tràn vào chậu cây.

Cậu lập tức lấy ra một lá bùa, châm lửa bằng ngón tay rồi ném thẳng lá bùa đang cháy vào chậu cây.

“Ầm!” Một ngọn lửa bùng lên dữ dội, nuốt chửng toàn bộ chậu cây.

Lửa lan dọc theo dây leo, thiêu đốt từng đoạn một, dây leo cuộn quằn quại trong đau đớn, cố gắng thoát ra nhưng càng vùng vẫy lại càng bị lửa siết chặt.

Chỉ đến khi dây leo cháy thành tro, ngọn lửa mới lụi tàn.

Lối ra cuối cùng cũng được mở.

Khi Tạ Lan chuẩn bị chạy đến cửa, một bóng đen bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu lên và đối diện với nụ cười quái dị của quỷ đồng.

Móng vuốt sắc nhọn giơ cao, những móng tay đen sì sáng lên như lưỡi dao, tỏa ra thứ mùi hôi thối không thể diễn tả nổi.

Ngay khoảnh khắc móng vuốt hạ xuống, Tạ Lan nhanh trí ngã ngửa ra sau, lăn một vòng, đồng thời vớ lấy một vật trang trí gần đó và đập mạnh về phía trước.

“Choang!”

Tiếng vỡ vang lên chát chúa, đầu quỷ đồng bị đập lệch hẳn sang một bên, từ hốc mắt tuôn ra một dòng chất lỏng đen đặc.

Đòn này hoàn toàn chọc tức quỷ đồng, nó há to miệng, khuôn mặt xám xanh lập tức xuất hiện những vết nứt.

Từng mảng thịt trắng bệch từ trong vết nứt trồi ra, rơi xuống sàn nhà và quằn quại như những con sâu bọ sống.

Cảnh tượng ghê tởm này làm Tạ Lan choáng váng. Trong đầu cậu đột nhiên nhớ lại món thịt chiên giòn tối qua trên phố, những mảng thịt trắng vàng lăn lộn trong chảo dầu, giống hệt như những gì đang diễn ra trước mắt.

“Ọe…”

Nếu biết trước sẽ gặp cảnh này, tối qua chắc chắn cậu đã không ăn, bây giờ nghĩ lại chỉ muốn ói.