Sau Khi Rút Khỏi Giới Tôi Thành Trù Thần Cấp Quốc Bảo

Chương 9: Cao Nhân Ẩn Dật

Những người bán hàng được Bùi Yến chọn dĩ nhiên mừng rỡ, những người còn lại thì cố gắng lôi kéo cô mua hàng, thậm chí có người bán thịt trực tiếp ra tay:

"Người đẹp, cô xem thịt lợn nhà tôi, cả thành Bắc này cô không tìm được chỗ nào tốt hơn!"

Bùi Yến bị ông ta làm dính dầu mỡ lên tay áo, cô nhíu mày, liếc nhìn miếng thịt lợn đó:

"Thôi bỏ đi."

"Sao lại thôi?"

Người bán thịt lớn tiếng.

"Tôi nói cho cô biết, thịt lợn nhà tôi, vừa rẻ vừa tươi, người ta mở quán ăn đều tranh nhau mua, cô biết phố Hy Lai không? Mấy quán bên đó đều dùng thịt nhà tôi, khách hàng ai cũng thích ăn, cô xem cô xem!"

Người bán thịt nhấc một miếng thịt, đưa lên mũi Bùi Yến, một tay còn giữ chặt cánh tay cô, ra vẻ nếu cô không mua sẽ không cho cô đi.

Mùi tanh của máu xộc lên, trước đó Bùi Yến thấy mọi người buôn bán cũng không dễ dàng, dù thấy nguyên liệu không tốt cũng không mở miệng đánh giá.

Nhưng nếu ông ta ngang ngược như vậy.

Bùi Yến lạnh nhạt nói: "Rẻ thì đúng là rẻ, nhưng còn tươi?"

"Thịt của ông ghi là thịt tươi sống trong ngày, nhưng thịt nạc trắng nhách, không sáng màu, hơn nữa."

Cô đeo găng tay dùng một lần đã chuẩn bị sẵn.

"Ấn xuống không có độ đàn hồi, nước cũng nhiều. E rằng đây căn bản không phải thịt tươi sống, mà là thịt đông lạnh sau khi rã đông được để trong ngăn mát, muốn bán với giá thịt tươi."

Một bà nội trợ kinh ngạc nói:

"Tôi đã nói mà! Trước đây tôi nghe nói người mở quán ăn đều mua ở đây, nên đã mua thịt nhà này, kết quả nấu ra rất dai, còn tưởng là tôi nấu quá lửa, hóa ra là thịt đông lạnh!"

Mặt người bán thịt đỏ bừng như gan lợn:

"Cô nói bậy bạ gì vậy, thịt nhà tôi rất nhiều quán ăn mua, người ta mở quán ăn, còn không bằng ranh con như cô à?"

"Những người mở quán ăn đó nghĩ thế nào... tôi không biết."

Bùi Yến rút tay ra.

"Nhưng tám mươi phần trăm một là vì ham rẻ nhắm mắt làm ngơ, hai là thậm chí có thể thông đồng với ông, họ mua thịt rẻ từ ông, ông có thể mượn danh nghĩa các quán ăn đều mua ở đây để bán lẻ với số lượng lớn."

Người bán thịt há hốc mồm.

Các bà nội trợ nhìn vẻ mặt ông ta, biết ngay Bùi Yến nói đúng. Trong đó có một người tính tình nóng nảy lập tức nổi giận:

"Tôi còn thường xuyên mua thịt ở đây, tôi sẽ gọi 12315, không đuổi ông ra ngoài, tôi viết ngược tên tôi!"

Nhiều bà nội trợ đã từng mua thịt ở đây, nhất thời phẫn nộ. Người bán thịt này tính tình ngang ngược, những người bán thịt xung quanh dù thấy thịt anh ta không đúng cũng không dám nói, bị anh ta tranh giành khách hàng đã lâu, sớm đã không ưa anh ta, nhất thời thêm mắm dặm muối, ồn ào náo loạn.

Bùi Châu lo lắng, nhỏ giọng nói với Bùi Yến:

"Sau này chúng ta còn phải đến đây mua đồ, liệu có ảnh hưởng gì không?"

Bùi Yến lắc đầu:

"Con vừa đi dạo một vòng, thật sự chỉ có nhà này bán hàng kém chất lượng, chứng tỏ việc quản lý khá nghiêm ngặt, người bán thịt này sau này chắc chắn không thể ở lại đây."

Những người bán hàng khác không bán hàng kém chất lượng thì không cần phải lo lắng. Vì cô có thể khiến các bà nội trợ tranh nhau mua hàng, họ sẽ cố gắng giành lấy cơ hội kinh doanh này.

Quả nhiên, khi Bùi Yến chọn những nguyên liệu cuối cùng, không những không ai dám ép mua ép bán, mà còn bán rẻ cho cô, nhiệt tình chào mời cô lần sau quay lại.

Trên đường về nhà, Bùi Yến để Bùi Châu giúp trông đồ, tự đi dạo một vòng ở cửa hàng tạp hóa, khi ra ngoài, trên tay xách một con dao thái rau cán gỗ mới tinh, một cái thớt gỗ liễu, cùng một chồng bút mực giấy nghiên.

Dao phay và thớt Bùi Châu còn hiểu.

"Giấy bút này để làm gì?"

"Luyện cổ tay."

Bùi Châu cái hiểu cái không "ồ" một tiếng.

Bà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, không hiểu sao, bà không còn hết niềm tin vào việc đến phố Hy Lai như tối hôm qua.

...

Người dân ở thị trấn thường ăn cơm sớm.

Bùi Yến là người khá dễ thích nghi. Trước đây ở trong cung, có điều kiện, cô ăn ngon mặc đẹp. Nhưng bây giờ nghèo rớt mồng tơi, buổi trưa cũng chỉ ăn qua loa, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Đầu kia thị trấn Thường Thanh, nhà giám đốc Trương.

Giám đốc Trương tên thật là Trương Toàn, năm nay bốn mươi tư tuổi, cao, dáng người trung bình, lúc này đang hút thuốc, chờ vợ về nấu cơm.

Đến tận trưa, vợ ông ấy là bà Trương mới từ ngoài cửa xông vào. Trương Toàn chưa kịp oán trách, bà ấy đã nói: "Đúng là tức chết đi được!"

Tàn thuốc của ông Trương rơi xuống quần, ông ấy luống cuống phủi đi: "Sao thế?"

"Anh không biết hôm nay em gặp chuyện gì ở chợ đâu."

Bà Trương chính là bà nội trợ nóng tính lúc nãy đòi gọi 12315.

Nhà vợ chồng ông Trương điều kiện bình thường, để tiết kiệm tiền, bà ấy chạy tận chợ thành Bắc mua thịt. Ai ngờ đâu, chẳng những không mua được đồ rẻ mà còn bị lừa mua thịt đông lạnh kém chất lượng!

"May mà chợ thành Bắc quản lý cũng nghiêm, sau khi em khiếu nại, họ lập tức cử người đến đuổi tên bán thịt đó." Bà Trương uống một ngụm nước. "Cũng nhờ có cô gái xinh đẹp kia rất am hiểu, nếu không thì chẳng biết bị lừa đến bao giờ."

Trong lời kể của bà Trương, "cô gái xinh đẹp" kia có phần nào đó giống như một cao nhân ẩn dật.

Tuy nhiên, Trương Toàn lại cảm thấy lời kể của vợ mình có phần phóng đại. So với việc nghe chuyện, ông ấy quan tâm đến cái bụng của mình hơn: "Vậy trưa nay chúng ta ăn gì?"

Bà Trương trợn mắt: "Em bận khiếu nại còn không kịp, lấy đâu ra thời gian mua thức ăn cho anh? Tối nay không phải chị Hà mời chúng ta ăn cơm để giúp người quen của chị ấy xin vào phố Hy Lai bày hàng sao? Ăn tạm cái bánh đi, tối hãy ăn đàng hoàng."

Tuy đồng ý đi ăn, nhưng trong lòng Trương Toàn vẫn không hiểu lắm: "Người quen của chị ấy sao lại tìm đến anh nhỉ? Chẳng phải ai ở Thường Thanh này cũng biết, bây giờ phố Hy Lai do Viên Chí quản lý sao?"

Nghe vậy, bà Trương càng tức giận: "Viên Chí còn chưa được thăng chức đâu, anh đã bỏ cuộc rồi sao?"

"Anh có thể làm gì được chứ?"

Phố Hy Lai được chia thành hai khu vực: quầy hàng ăn vặt và cửa hàng mặt tiền, mỗi khu vực lại được chia thành hai phần,Trương Toàn và Viên Chí mỗi người phụ trách một nửa, doanh số được tính dựa trên tiền thuê cửa hàng và phần trăm hoa hồng từ các quầy hàng.

Khác với Viên Chí vốn đã làm việc ở phố Hy Lai từ lâu, Trương Toàn được công ty điều đến vì phố Hy Lai làm ăn ngày càng phát đạt, thiếu người. Khi phân chia khu vực, ông ấy hoàn toàn không thể tranh giành với người đã ở từ trước như Viên Chí.

Năng lực của Trương Toàn không tồi nhưng khu vực ông ấy được phân lại ở vị trí quá tệ. Dù ông ấy đã cố gắng hết sức để nâng cao doanh số nhưng vẫn luôn kém hơn Viên Chí một chút, mãi không thể đuổi kịp.

"Tối qua anh ta còn gọi điện bảo anh bác bỏ đơn xin của chị vợ và cháu gái anh ta. Việc anh ta thăng chức như ván đã đóng thuyền, dù anh có thấy mình hèn nhát đi nữa thì cũng đành đồng ý thôi?"

Bà Trương hiểu rõ tất cả những điều đó.

Bà ấy im lặng một lúc: "Vậy, chuyện con gái chúng ta du học thì sao?"

Trương Toàn hút thuốc, không nói gì.

Bản thân ông ấy dù có ấm ức đến đâu cũng có thể chịu đựng được.

Nhưng con gái ông ấy học ngành nghệ thuật, chỉ có ra nước ngoài đào tạo sâu mới có tương lai. Vì để dành tiền đi du học, con gái ông ấy vừa ôn thi ngoại ngữ, vừa làm thêm liên tục, nhìn con gái vất vả như vậy, Trương Toàn thấy rất xót xa.

Nếu người được thăng chức là ông ấy, con gái ông ấy đã không phải vất vả như vậy.

Trên đường đến nhà thím Hà, Trương Toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mãi đến khi bà Trương chào thím Hà, ông ấy mới giật mình: "Chúng ta không đến quán ăn sao?"

Bà Trương vỗ mạnh vào ông ấy: "Không phải đã nói với anh là ăn ở nhà người quen của chị Hà sao? À đúng rồi."

Bà ấy nhìn về phía thím Hà: "Tôi vẫn chưa hỏi chị, người quen của chị tên là gì? Tôi có quen không?"

Thím Hà đoán chắc họ đã đến cửa, nên không tiện quay đầu bỏ đi, bèn nói thẳng: "Là con gái của Bùi Châu, hàng xóm của tôi, tên là Bùi Yến."

Vậy à.

Bà Trương "ồ" lên một tiếng, chợt thấy có gì đó không đúng.

Bùi Châu?

Chẳng phải đó là chị vợ của Viên Chí sao?

Trương Toàn cũng chợt hiểu ra.

Ông ấy đã tự hỏi tại sao người quen đó lại không tìm đến Viên Chí, thì ra là có thù oán với nhà Viên Chí!

Trừ khi ông ấy muốn đắc tội với Viên Chí, nếu không thì tuyệt đối không thể giúp việc này.

Ông ấy và vợ nhìn nhau, trong lòng cảm thấy rất khó xử.

Thím Hà không giống như là không biết tình hình ở phố Hy Lai, sao lại gây khó dễ cho họ như vậy?

Bà Trương đang định nói gì đó thì cửa nhà họ Bùi mở ra.

Bà ấy nhìn thấy gì đó, đột nhiên sững người.

Qua cánh cửa kính trượt của nhà bếp, bà ấy nhìn thấy một cô gái trẻ đang bận rộn.

Dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, cũng có thể thấy cô gái này rất xinh đẹp.

Nhưng đó không phải là lý do khiến bà Trương ngạc nhiên, bà ấy hạ giọng: "Chính là cô ấy! Cô gái xinh đẹp mà em vừa kể với anh đó!"

Chính là "cao nhân ẩn dật" kia sao?

Trương Toàn chớp mắt, cuối cùng cũng có chút hứng thú, chào Bùi Châu rồi hỏi: "Chị Bùi, con gái chị đang chuẩn bị làm gì vậy?"

Bùi Châu có vẻ hơi lo lắng rót trà cho ông ấy: "Nó nói là làm mì."

Mì?

Cũng... quá qua loa rồi.

Trương Toàn nghĩ thầm, đừng nói gì đến cao nhân ẩn dật, cô gái này chính là một người trẻ tuổi không biết cách cư xử.

Muốn nhờ người ta giúp đỡ, ít nhất cũng phải làm vài món thịt cá chứ?

Không biết cách cư xử thì cũng khó mà làm ăn được.

Trương Toàn âm thầm lắc đầu vài cái , nghe Bùi Châu lo lắng nói những lời tốt đẹp về Bùi Yến, nói con gái bà từ sáng sớm đã bắt đầu ninh nước dùng, chuẩn bị mọi thứ, trong lòng chỉ thấy buồn cười.

Chỉ là một bát mì thôi, dù có nhiều công đoạn đến đâu, thì có thể ngon đến mức nào chứ?

Trương Toàn hạ quyết tâm,quyết định nói dối là nhà có việc gấp rồi chuồn lẹ.

Chưa kịp nói ra lời, một mùi thơm ngào ngạt bỗng tỏa ra từ cửa bếp, khiến ông ấy lập tức quên mất lý do vừa bịa ra.