Đại Vai Ác Xuyên Về Năm Ba Tuổi Rưỡi

Chương 7

Cậu đang lo lắng, cậu đang sốt ruột, cậu đang...Khóc.

Lục Ngạo nghe thấy giọng cậu nghẹn ngào, cảm nhận được nước mắt ấm áp của cậu rơi trên mặt mình.

Bé cố gắng ngẩng đầu lên, cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhìn cho rõ.

Nhưng trước mắt bé tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Giọng nói duy nhất bé có thể nghe thấy là của Giang Tri Ngư, rất nhanh đã bị giọng nói của những người khác át đi.

“Chuyện gì vậy?”

“Phụ huynh bình tĩnh lại đã, mau vào phòng khám!”

“Trẻ con sốt cao quá, cần phải uống ngay...”

Uống gì? Họ muốn cho bé uống gì?

Lục Ngạo không nghe rõ.

Ngay sau đó có người nhẹ nhàng tách miệng bé ra, đổ một ống thuốc nhỏ vào miệng bé.

Chất lỏng có mùi lạ, chảy xuống cổ họng bé vào thực quản bé, suýt nữa thì làm bỏng bé.

Vì vậy bé ho sặc sụa một tiếng, phun hết thuốc ra ngoài.

Cuối cùng bé nghe thấy một giọng nói khó xử: “Chỉ có thể cho uống thêm một lần nữa thôi. Nếu không được, vậy thì chỉ có thể...”

Người đó còn chưa nói hết câu, Lục Ngạo đã ngất đi.

Không biết qua bao lâu, Lục Ngạo tỉnh dậy trong cơn đau buốt.

Bé đột ngột mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt đỏ hoe và ánh mắt lo lắng của Giang Tri Ngư.

Giang Tri Ngư đang ngồi trên ghế, còn bé thì đang giẫm lên chân Giang Tri Ngư, đứng trên người cậu, được cậu ôm chặt.

Hừ!

Giả tạo!

Lục Ngạo cười giễu một tiếng, quay đầu đi, không muốn nhìn cậu.

Giang Tri Ngư nhận thấy hành động của bé, vội vàng đưa tay ra, che trước mặt bé.

Lục Ngạo cảm thấy có gì đó không đúng, cau mày, lại quay đầu sang phía bên kia.

Tay Giang Tri Ngư di chuyển theo bé, vẫn che trước mặt bé.

Dường như không muốn để bé nhìn thấy gì đó, Giang Tri Ngư nhỏ giọng thúc giục: “Y tá, cô có thể nhanh hơn một chút được không? Hình như thằng bé tỉnh rồi...”

Không ổn!

Chắc chắn có vấn đề!

Nhân lúc Giang Tri Ngư chưa kịp phản ứng, Lục Ngạo đột nhiên quay phắt đầu lại!

Chỉ thấy một cây kim tiêm nhỏ sáng bóng đang cắm vào mông bé!

Á!

Lục Ngạo không thể tin được, trợn tròn mắt.

Tiêm!

Giang Tri Ngư lại còn cho người ta tiêm cho bé, lại còn tiêm vào mông!

Mãi đến lúc này Lục Ngạo mới nhìn thấy trên tường treo một chữ thập đỏ thật to, xung quanh bé là các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.

Đây không phải là địa ngục.

Đây là bệnh viện, bệnh viện sẽ tiêm vào mông người ta!

Không phải địa ngục nhưng còn hơn cả địa ngục!

Khó trách bé nghe thấy một loạt âm thanh hỗn độn, khó trách trước khi bé ngất đi, người nói chuyện cuối cùng kia ấp úng.

Khó trách, khó trách!

Lục Ngạo há to miệng, vừa hét lên trong im lặng, vừa túm chặt quần áo Giang Tri Ngư, đạp hai chân ngắn, cố gắng chạy trốn.

Chân chết tiệt, chạy mau!

Nhưng bé có thể chạy đi đâu?

“Bốp” một tiếng giòn tan, Giang Tri Ngư vỗ một cái vào mông bé, giữ chặt bé lại.

Giang Tri Ngư hành động rất nhanh nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Ngao Ngao đừng sợ, chị y tá đang chữa bệnh cho con, chữa khỏi rồi sẽ không bị sốt, chóng mặt nữa, không đau đâu, giống như muỗi đốt thôi, rất nhanh sẽ xong.”

Y tá cũng kiên nhẫn dỗ dành bé: “Đúng rồi, bé đừng sợ, sắp xong rồi, sắp xong rồi…sắp…”

Chữ “sắp” trong miệng y tá, vốn dĩ không phải là “sắp” thật sự!

Lục Ngạo cắn răng, nước mắt lưng tròng, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ mặt bi phẫn vô cùng.

Quả nhiên, Giang Tri Ngư là một người ba tồi tệ ngược đãi con trai!

Nỗi nhục nhã này bé chắc chắn sẽ ghi nhớ suốt đời!

Lục Ngạo thề ở đây, bé sẽ không bao giờ nhận Giang Tri Ngư là cha mình nữa!

Mãi mãi (Tiếng Trung)!

Forever (Tiếng Anh)!

Pour toujours (Tiếng Pháp)!

…*&¥@%*¥#&* (Tiếng sao Hỏa)!