Đại Vai Ác Xuyên Về Năm Ba Tuổi Rưỡi

Chương 8

Đau quá! Sao lại đau như vậy?

Nuốt nước mắt vào đi, đã mười mấy năm mình không khóc rồi!

Vậy thì mình cũng mười mấy năm không bị tiêm vào mông rồi!

Chết tiệt, sao tiêm vào mông lại đau như vậy?

Tại sao ở trong l*иg ngực Giang Tri Ngư tiêm lại muốn khóc như vậy?

Tổng tài bá đạo không dễ rơi lệ, đừng hủy hoại danh tiếng cả đời của tôi!

Đó cũng là danh tiếng cả đời của tôi đấy!

Hai người tí hon đó lại cãi nhau bên tai Lục Ngạo.

Lục Ngạo lắc đầu mạnh một cái, hất văng tất cả bọn chúng.

Bé cắn răng, không khóc cũng không kêu, chỉ là không nhịn được khịt mũi một tiếng.

Ngàn lời vạn chữ, hội tụ thành một câu. Giang Tri Ngư, tôi, hận, ông!

Khoảnh khắc y tá tiêm thuốc xong, rút kim ra, cơn đau tăng lên gấp bội.

Lục Ngạo túm chặt cổ áo Giang Tri Ngư, đầu nhắm vào ngực cậu, dùng hết sức lực toàn thân húc mạnh về phía trước!

Nhưng lần này, Giang Tri Ngư đã có phòng bị.

Cậu đưa tay ra đỡ lấy đầu Lục Ngạo, chặn “Thiết Đầu Công” của bé lại.

Lần trả thù này không thành công, Lục Ngạo đột ngột nhắm mắt lại, quay đầu đi, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

Kế hoạch của bé không thành là do số phận.

Không phải sức người có thể thay đổi.

Bé... cam chịu rồi.

Giang Tri Ngư khó hiểu, một tay ôm bé, một tay rút hai tờ khăn giấy lau mặt cho bé.

“Đừng khóc nữa. Bị bệnh nặng như vậy rồi còn muốn húc ba, không húc được thì khóc, con bá đạo quá rồi đấy? Ba con là người, không phải người máy làm bằng sắt, không thể tùy tiện húc được.”

Giang Tri Ngư hiểu cái gì? Ông ta mà là ba cái gì?

Người không có trái tim, đương nhiên là người máy.

Lục Ngạo ngậm nước mắt, quay đầu đi, không muốn để ý đến cậu.

Giang Tri Ngư cầm khăn giấy đuổi theo: “Sao vậy? Vẫn còn khó chịu à? Là sốt, chóng mặt hay là tiêm đau?”

“Ba đã hỏi bác sĩ rồi, tiêm xong đợi thêm mười mấy phút nữa sẽ hạ sốt. Cố gắng thêm chút nữa, sẽ không khó chịu như vậy nữa.”

“Nếu tiêm đau, chị y tá đang ấn vào chỗ tiêm cho con, ba cũng đang nhìn cho con, không chảy máu. Ba đã cho con uống thuốc hạ sốt hai lần nhưng con đều nôn ra hết, cuối cùng không còn cách nào khác, mới phải tiêm cho con.”

Thật sao?

Lục Ngạo ngẩng đầu lên, nhìn Giang Tri Ngư với ánh mắt chất vấn.

Nhưng rất nhanh, bé đã kịp phản ứng, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, cúi đầu xuống.

Bé không tin.

Giang Tri Ngư rất giỏi ăn nói, mê hoặc lòng người.

Những lời trên thiệp chúc mừng sinh nhật, hơn phân nửa đều là do ông ta viết.

Bé không tin bất cứ câu nào, bất cứ chữ nào, bất cứ dấu chấm câu nào mà Giang Tri Ngư nói ra!

Giang Tri Ngư chỉ nghĩ rằng bé quá khó chịu, xoa đầu bé, để bé dựa vào ngực mình nghỉ ngơi một lát.

Cậu vứt khăn giấy đi, nói với y tá một tiếng “Để tôi làm cho”, rồi nhận lấy miếng bông cầm máu, tiếp tục ấn vào chỗ tiêm.

Lục Ngạo nắm chặt tay.

Đau quá! Vẫn đau quá! Vẫn còn đau!

Chắc chắn Giang Tri Ngư đã lén dùng sức rồi!

Bé cắn răng, trán chạm vào ngực Giang Tri Ngư, lại bắt đầu dùng đầu đυ.ng vào cậu.

Chỉ là lúc này không dùng sức, lần này là nhẹ nhàng đυ.ng.

Từng cái một, lọc cọc lọc cọc, giống như một con chim gõ kiến.

Giang Tri Ngư vươn tay, đè lên ót của chim gõ kiến nhỏ, hỏi bác sĩ: “Khoảng mười lăm phút đến nửa giờ nó sẽ hạ sốt, đúng không?”

Bác sĩ đáp: “Đúng, tình huống bình thường mà nói là như vậy, anh không cần lo lắng.”

“Vậy nếu... Tình huống không bình thường... Nó vẫn không hạ sốt thì nên làm gì?”