Lục Ngạo hoàn hồn, dựa lưng vào ghế, im lặng nhìn mọi thứ xung quanh.
Giang Tri Ngư vội vàng muốn đuổi bé đi như vậy sao?
Cũng không muốn ở bên bé dù chỉ một chút sao?
Cũng được, dù sao bé cũng không muốn gặp Giang Tri Ngư.
Nhưng mà...Lục Ngạo nhìn chiếc xe của Giang Tri Ngư, im lặng.
Xem ra Giang Tri Ngư sống ở địa ngục không tốt lắm, phải lái cả chiếc Wuling Hongguang Mini rồi.
“Đầu cá muối tiêu” màu hồng, xe rất ngắn, chỗ ngồi rất chật.
Cũng đúng, Lục Ngạo nghĩ, đã lâu rồi bé không đốt tiền giấy cho Giang Tri Ngư.
Biết Giang Tri Ngư sống không tốt, bé lập tức hả giận.
Giang Tri Ngư không biết những suy nghĩ đại nghịch bất đạo trong đầu bé, cậu luống cuống tay chân sắp xếp ổn thỏa cho Lục Ngạo, sau đó ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.
“Ngao Ngao, cố lên! Ba đưa con đi bệnh viện ngay! Chú Trương, đồ đạc mang đủ chưa ạ? Chú ngồi chắc chưa ạ?”
“Đủ rồi, ngồi chắc rồi...”
Lời còn chưa dứt, Giang Tri Ngư đã đạp ga.
Chiếc xe điện nhỏ màu hồng giống như một chú chuột nhỏ màu hồng lao vυ't đi.
Một đường phóng nhanh như bay.
Mười phút sau, chiếc xe điện nhỏ trượt bánh sau một vòng, dừng lại trước cửa bệnh viện tư nhân Từ Ái gần nhất.
Bảo vệ ở cửa thấy vậy, vội vàng tiến lên đón xe.
Cửa xe mở ra, Giang Tri Ngư bước xuống xe, đưa ba tờ một trăm đồng và chìa khóa xe cho anh ta.
“Làm phiền anh giúp tôi đỗ xe.”
“A... a?”
Giang Tri Ngư không kịp nói nhiều, xoay người, bế Lục Ngạo đang sốt đến hôn mê từ ghế sau ra.
Bảo vệ cúi đầu, nhìn móc chìa khóa hình Snoopy trong tay, im lặng.
Không phải anh ta khoác lác, làm việc ở bệnh viện tư nhân, anh ta từng đỗ xe Mercedes, đỗ xe BMW, thỉnh thoảng cũng đỗ xe Porsche.
Nhưng đây là lần đầu tiên đỗ xe Wuling Hongguang Mini.
Bên kia, Giang Tri Ngư ôm Lục Ngạo, sải bước qua mấy bậc thang, chạy vào sảnh bệnh viện.
“Bác sĩ, y tá, có ai không?!”
Ồn ào quá, xóc quá.
Lục Ngạo vốn đã hôn mê, bị lay như vậy, ngược lại giãy dụa tỉnh dậy.
Bé vô thức quay đầu, muốn vùi mặt vào ngực đối phương, tìm một nơi yên tĩnh.
Nhưng giây tiếp theo, bé đột nhiên nhớ ra, người này là Giang Tri Ngư!
Vì vậy bé lập tức quay đầu sang hướng ngược lại, không muốn nhìn thấy cậu, càng không muốn vùi mặt vào.
Lại một giây sau, một cảm giác chua chát dâng lên từ dạ dày.
Lục Ngạo nhanh chóng quay đầu lại, hướng mặt về phía Giang Tri Ngư.
Giang Tri Ngư dường như nhận ra hành động kỳ lạ của bé, không khỏi dừng bước, cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy cơ thể Lục Ngạo cứng đờ, đầu lại giống như chong chóng, xoay qua xoay lại.
Giống như có hai người tí hon đang cãi nhau bên tai bé, điên cuồng kéo đầu bé.
- Đau đầu quá, khó chịu quá...
- Hơi thở trên người này thật ấm áp, thật quen thuộc, muốn vùi mặt vào ngực người này quá...
- Không được! Người này là Giang Tri Ngư! Mình và ông ta có thù gϊếŧ cha, không đội trời chung!
- Ông ta là cha, ông ta không thể tự gϊếŧ mình.
- Ngu ngốc, đây là ẩn dụ!
- Bỗng nhiên muốn nôn quá, vậy thì nôn lên người Giang Tri Ngư là được rồi!
- Không được, không thể nôn lên người ba... Giang Tri Ngư...
- Ông ta mà là ba cái rắm gì!
- Ọe!
Cuối cùng, Lục Ngạo quay đầu, nôn khan một tiếng xuống đất nhưng không nôn ra được gì.
Giang Tri Ngư không biết làm sao nhìn bé, rồi ngay sau đó phản ứng lại, ôm bé tiếp tục chạy về phía trước.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến đây! Con trai tôi bị bệnh nặng lắm...”