Buổi sáng hôm đó trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đồng cỏ nội ngọt ngào, thổi bay những âu lo trong lòng An Nhiên. Nhưng không lâu sau, gió lại lặng đi, và trong sự tĩnh lặng ấy, ký ức cũ bất chợt ùa về, như một dòng sông cuồn cuộn, không thể nào ngừng lại. An Nhiên ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, đôi tay vuốt nhẹ lên những cánh hoa dại đang nở, lặng im đắm chìm trong nỗi nhớ. Nỗi nhớ về những ngày xưa, khi cô vẫn là cô gái không biết buồn, vẫn sống trong một thế giới đầy yêu thương của Khải Phong và gia đình anh.
Bốn, năm năm trước đây, khi cô còn là một cô gái trẻ mới chập chững bước vào cuộc sống, mọi thứ đều còn nguyên vẹn trong lòng cô. Ngày hôm ấy, cô nhận được điện thoại từ mẹ Khải Phong, bà gọi với giọng lo lắng: "An Nhiên, hôm nay bác trai phải đi công tác, mà mọi người đều bận cả. Con có thể qua bệnh viện giúp bác chăm sóc Hạ Vy một chút không? Chỉ là một ngày thôi, bác sẽ đền đáp con sau."
Cô nhớ rõ lúc ấy, dù không có lời mời chính thức, nhưng không biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy vui mừng vô cùng. Bởi vì đối với cô, Hạ Vy không phải là một người xa lạ. Cô bé dù còn nhỏ tuổi, nhưng luôn là một phần của gia đình Khải Phong, và dường như có sự kết nối rất đặc biệt giữa cô và cô bé. Cô luôn muốn dành thời gian chăm sóc và yêu thương Hạ Vy, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Cô mặc bộ váy trắng mà Khải Phong thích nhất, vội vã lên xe, đi đến bệnh viện. Trong lòng cô, có sự phấn khích nhẹ nhàng như một đứa trẻ, vì đây là lần đầu tiên cô thật sự được phép chăm sóc cho Hạ Vy, một điều mà cô đã mơ ước bấy lâu nay. Và hơn hết, cô biết rằng đây là một cơ hội để cô gần gũi với gia đình Khải Phong, đặc biệt là với Khải Phong.
Khi cô đến bệnh viện, không khí trong phòng bệnh của Hạ Vy lại càng thêm phần trầm lắng. Cô bé nằm yên trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể nhỏ bé được bao quanh bởi những ống thở và máy móc. Tuy nhiên, không giống với những bệnh nhân khác, Hạ Vy vẫn có một nét đẹp rất đặc biệt. Cô bé trông thật mong manh, nhưng lại rất dễ thương và đáng yêu. Những sợi tóc mềm mại của Hạ Vy rủ xuống bên gương mặt, khiến ai cũng phải có cảm giác muốn bảo vệ.
An Nhiên nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh, nhìn vào khuôn mặt của cô bé, thấy trái tim mình như bị siết chặt. “Chào em, Hạ Vy.” cô khẽ nói, dù biết rằng cô bé không thể nghe thấy. Tuy nhiên, trong tâm trí của cô, cô vẫn cảm thấy như mình đang trò chuyện với một người bạn thân thiết.
Trong lúc đó, mẹ Khải Phong đã đến bên, mỉm cười hiền hậu và hướng dẫn cô cách thay bình nước oxy, chỉnh lại các thiết bị giúp cô bé thở dễ dàng hơn. "Con nhớ nhẹ nhàng thôi, Hạ Vy bây giờ yếu lắm." bà nói bằng giọng dịu dàng, nhưng An Nhiên có thể cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của bà.
"Con biết rồi, bác yên tâm." An Nhiên trả lời, cố gắng để không để lộ sự lo lắng trong lòng. Cô cẩn thận làm mọi việc như mẹ Khải Phong đã hướng dẫn, từ việc lau người cho Hạ Vy, thay ga giường, cho đến việc chỉnh lại các thiết bị y tế. Từng hành động của cô đều hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận, như thể mỗi cử chỉ đều chứa đựng một tình yêu thương vô bờ bến.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, và chẳng mấy chốc, Khải Phong cũng đến bệnh viện. Anh xuất hiện trong khung cửa phòng bệnh với chiếc áo sơ mi trắng, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng vẫn ánh lên chút ân cần khi nhìn thấy cô. Cô mỉm cười khi thấy anh, nhưng trong lòng lại không khỏi thắc mắc. Liệu anh có biết rằng cô đến đây chỉ vì Hạ Vy, hay anh nghĩ rằng đây là một cơ hội để họ gần nhau hơn?
Khải Phong bước vào phòng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vy, rồi quay sang An Nhiên, mỉm cười nhẹ nhàng. "Cảm ơn em đã đến giúp gia đình anh." Anh nói, giọng nói ấm áp nhưng có chút lạ lùng. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, nhưng cũng nhận ra rằng có một khoảng cách vô hình giữa họ, như thể dù đứng gần, nhưng lại không thể chạm vào nhau.
"Không có gì đâu, em chỉ muốn giúp thôi." An Nhiên đáp lại, cố gắng giữ giọng bình thản. Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhớ lại những buổi tối hai người từng cùng nhau ngồi bên bếp lửa, trò chuyện về cuộc sống, về những dự định tương lai. Những lúc đó, Khải Phong luôn cười thật tươi, nắm lấy tay cô và nói rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh cô, không bao giờ rời xa.
Nhưng giờ đây, tất cả những gì cô có thể làm là chăm sóc Hạ Vy, không một chút hi vọng về sự thay đổi nào giữa cô và anh.
Mẹ Khải Phong nhìn thấy sự chăm sóc tận tâm của An Nhiên dành cho con gái bà, và cảm thấy lòng mình ấm áp. "Cảm ơn con, An Nhiên. Bác không biết phải làm sao nếu không có con." bà nói, giọng đầy xúc động. An Nhiên cảm thấy vui vẻ vì sự biết ơn đó, nhưng nỗi buồn trong lòng vẫn không thể dập tắt. Dù thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là người ngoài cuộc, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể bước vào cuộc sống của họ một lần nữa.
Khi buổi trưa đến, Khải Phong rời đi vì có cuộc họp quan trọng. An Nhiên ở lại cùng mẹ anh và tiếp tục công việc chăm sóc Hạ Vy. Những buổi trò chuyện giữa cô và mẹ Khải Phong ngày càng trở nên thân mật hơn. Họ cùng nhau pha trà, cùng nhau thảo luận về tình trạng sức khỏe của Hạ Vy, và dần dần, An Nhiên cảm thấy mình như một phần không thể thiếu trong gia đình này. Cảm giác được yêu thương, được trân trọng, giống như cô là một phần của câu chuyện lớn mà cô không hề nhận ra.
Đến trưa, mẹ của Khải Phong cũng rời đi.
Cả ngày hôm đó, cô chỉ tập trung vào việc chăm sóc Hạ Vy, không để tâm đến gì khác. Cô lau mồ hôi trên trán cô bé, thay ga giường, và thi thoảng đọc cho Hạ Vy nghe những câu chuyện ngắn mà cô nhớ được từ hồi nhỏ. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, dù trái tim vẫn đong đầy những suy nghĩ về Khải Phong, về sự trống vắng trong lòng cô.
Khi mặt trời lặn, An Nhiên đứng bên cửa sổ phòng bệnh, nhìn ra bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn. Mọi thứ dường như vẫn bình thường, vẫn như những ngày trước đây, nhưng không khí trong phòng bệnh lại chẳng còn gì là bình yên nữa. Nỗi đau cứ âm thầm dâng lên, từ sâu trong tâm hồn cô. Những gì cô đã làm trong suốt cả ngày không thể lấp đầy sự thiếu thốn trong trái tim cô.
Bởi vì trước đó vài ngày, cô và Khải Phong đã có chút mâu thuẫn nhỏ khiến cả hai cãi nhau một trận, đúng ra là cả hai đang có chiến tranh lạnh.