Dọc theo con đê, An Nhiên không hề nhận thấy thời gian trôi qua nhanh chóng. Cô cứ bước mãi, đôi chân nặng trĩu, nhưng tâm hồn cô lại càng lạc lõng hơn. Dường như, mọi thứ xung quanh cô đều trở nên mờ nhạt. Cánh đồng lúa xanh mướt, gió lùa qua tóc, và những đám mây bồng bềnh trên bầu trời dường như không thể làm cô vơi bớt đi nỗi niềm đang dồn nén trong trái tim.
Cô dừng lại ở một khoảng đất trống, nơi cỏ mọc um tùm, và ngay bên cạnh là một gốc cây lớn, tán lá xòe rộng. Những cơn gió nhẹ thổi qua, đưa những lá cây xào xạc, như thể muốn nói điều gì đó. Nhưng An Nhiên không thể nghe thấy gì, bởi vì trong lòng cô, tiếng lòng của chính mình đã quá ồn ào.
Cô nhẹ nhàng bước xuống bãi cỏ, ngồi xuống, rồi thả mình nằm xuống một cách chậm rãi. Đôi tay cô mở rộng, nhẹ nhàng vẽ lên bầu trời một đường cong nhẹ nhàng, như muốn ghi lại một dấu ấn trong không gian, nơi mà cô có thể tạm quên đi mọi thứ. Mắt cô nhắm lại, nhưng những hình ảnh cũ lại hiện về trong đầu cô như những thước phim quay chậm.
Cô nhớ về những buổi chiều yên ả, khi Khải Phong nắm tay cô, cùng đi dọc theo những con đường làng quen thuộc. Những ngày tháng ấy, mỗi buổi hẹn hò đều là một lần cô cảm nhận rõ ràng tình yêu trong ánh mắt anh. Khải Phong không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần một cái nhìn, một nụ cười, là cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình.
Họ đã từng đi dã ngoại cùng nhau, mang theo một chiếc giỏ picnic đơn giản với bánh mì, trái cây, và những món ăn nhẹ nhàng. Khải Phong luôn là người chu đáo, chăm sóc cô từng li từng tí. Mỗi lần cô muốn ăn thêm một chiếc bánh, anh sẽ đùa cợt, nhường nhịn và lấy cho cô thêm một phần nữa. "Ăn nhiều vào, em sẽ đẹp hơn." Anh hay nói, với nụ cười ngọt ngào và ánh mắt đầy sự quan tâm. Những khoảnh khắc ấy, với An Nhiên, là những khoảnh khắc bình yên và ngọt ngào nhất. Họ nói chuyện về những ước mơ, về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, và về những câu chuyện vui vẻ mà chỉ hai người mới hiểu được.
Cô lại nhớ về những buổi tối họ cùng nhau ngồi dưới ánh nến. Khải Phong đã chuẩn bị bữa tối thật lãng mạn cho cô, với ánh nến lung linh chiếu sáng khắp căn phòng. Cả hai ngồi đối diện nhau, chỉ có ánh sáng từ những ngọn nến lung linh phản chiếu trên khuôn mặt, tạo nên một không gian ấm áp và đầy yêu thương. Cô và anh cười đùa, nói những câu chuyện tếu táo, thậm chí có những lúc im lặng, nhưng lại cảm nhận được sự gần gũi, sự thấu hiểu mà không cần phải dùng đến lời nói.
An Nhiên cảm nhận được sự ân cần của anh qua từng ánh mắt, từng cử chỉ nhỏ nhặt. Mỗi khi cô mệt mỏi vì công việc, Khải Phong luôn là người ở bên, chăm sóc, chuẩn bị những món ăn yêu thích cho cô. Những ngày cô bị ốm, anh luôn ở lại bên cạnh, đút cho cô từng thìa cháo, chăm sóc cô từng chút một. Anh chưa bao giờ phàn nàn, chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi dù có phải thức trắng đêm chăm sóc cô. Những lúc ấy, trong mắt cô, Khải Phong giống như một người anh hùng, là tất cả những gì cô cần.
Nhưng tất cả những kỷ niệm ấy, bây giờ lại chỉ còn là quá khứ.
An Nhiên thở dài, nhẹ nhàng đưa tay lên dụi mắt, như thể muốn xua tan những hình ảnh cũ đang quay lại trong đầu cô. Cô không muốn nghĩ về chúng nữa, không muốn nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc đó, bởi vì chúng chỉ càng làm nỗi đau trong cô thêm nhức nhối.
Đôi tay cô nắm chặt lại, cảm giác như muốn siết chặt tất cả những ký ức ấy vào trong lòng, nhưng lại sợ chúng sẽ vụn vỡ, sẽ tan thành từng mảnh nhỏ, mà cô không thể hàn gắn lại được. Mỗi khi nhớ về Khải Phong, cô lại cảm thấy một nỗi đau khó tả dâng lên. Cô không thể quên được, dù cố gắng bao nhiêu đi nữa, nhưng cô lại không thể nào để những ký ức ấy tan biến trong không khí.
Cô nhớ rất rõ cái ngày mà mọi thứ thay đổi. Những lời ấy như dao cắt vào tim cô, làm cô không thể thở nổi. Cô không hề biết gì về tai nạn đó, cô không hề có liên quan, nhưng anh lại không tin cô, anh tin vào những lời dối trá, những lời nói vô căn cứ.
Cô đau đớn, không phải vì sự chia ly, mà vì chính sự nghi ngờ của anh. Cô đã yêu anh hết lòng, đã hết mực tin tưởng vào tình cảm của anh, vậy mà giờ đây, anh lại tin vào sự giả dối, và từ chối cô. Cô đã khóc, đã cố gắng giải thích, nhưng tất cả những gì cô nhận được là sự lạnh lùng, là sự xa lánh.
An Nhiên khẽ thở dài, ngước nhìn lên bầu trời đã dần tối lại. Những đám mây dày đặc che khuất ánh sáng của mặt trời, và trong lòng cô cũng như vậy, một bầu trời đầy những đám mây u ám, không còn chút ánh sáng hy vọng nào. Cô đã cố gắng để vươn lên, để sống tiếp, nhưng những ký ức về Khải Phong cứ mãi ám ảnh cô, khiến cô không thể nào thoát ra được.
Nỗi đau ấy sẽ không bao giờ biến mất. Mỗi lần cô cố gắng quên đi, nó lại hiện về mạnh mẽ hơn, khiến cô không thể dứt ra. Những kỷ niệm đẹp về Khải Phong giờ đây chỉ còn là những vết thương không thể lành, những vết sẹo in sâu trong tâm hồn cô.
Cô ngồi đó, trong bóng tối dần buông xuống, một mình trong bãi cỏ. Cô không thể đẩy những ký ức ra khỏi đầu, nhưng cô cũng không thể sống mãi trong quá khứ. Cô phải học cách đối diện với nỗi đau, phải học cách buông bỏ, dù đó là điều khó khăn nhất cô từng phải làm.
Và trong khoảnh khắc đó, An Nhiên hiểu rằng, dù những kỷ niệm đẹp có thể làm dịu đi nỗi đau trong một phút giây, nhưng chúng cũng chính là những thứ gặm nhấm cô từ bên trong, khiến cô không thể nào quên được. Cô đã mất đi những điều quý giá nhất trong cuộc đời mình, nhưng dù sao, cô cũng phải học cách sống tiếp, dù không còn anh bên cạnh.