Đêm buông xuống, màn đêm trùm lên bầu trời thành phố một tấm lụa đen huyền bí, điểm xuyết những ngôi sao sáng lấp lánh. An Nhiên đứng tựa vào ban công của phòng bệnh, đôi tay siết chặt lan can lạnh giá, mắt hướng lên bầu trời cao. Tiếng gió đêm thổi qua tóc cô, như đang thì thầm những lời an ủi mà cô biết chẳng ai khác ngoài bản thân mình có thể nghe thấy.
Ánh mắt An Nhiên dừng lại ở một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Cô bỗng khẽ cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa u buồn. “Ước gì mình cũng được như ngôi sao kia,” cô thì thầm. “Lấp lánh, lung linh, mãi mãi tự do trong thế giới của mình.”
Những ký ức thuở bé ùa về, kéo cô ra khỏi thực tại. An Nhiên nhớ về khoảng thời gian khi mọi thứ còn hoàn hảo, khi cô vẫn là một đứa trẻ vô tư, sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Thuở ấy, cha cô luôn là người mạnh mẽ nhất, là người hùng trong mắt cô, còn mẹ cô lại là biểu tượng của sự dịu dàng và tận tụy.
Hồi đó, gia đình cô sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng ở ngoại ô thành phố. Cô nhớ những buổi sáng Chủ nhật, cả nhà cùng nhau ăn sáng, tiếng cười đùa vang khắp căn bếp. Cha cô, một người đàn ông cao lớn, có nụ cười rạng rỡ, luôn kể những câu chuyện hài hước khiến mẹ cô bật cười đến chảy nước mắt. An Nhiên cũng hòa vào tiếng cười đó, cảm thấy thế giới của mình thật hoàn hảo.
Cô nhớ nhất là những buổi chiều cả nhà cùng nhau dạo phố. Cha cô thường đưa cô đến công viên gần nhà, nơi có hồ nước lớn và đàn thiên nga trắng muốt. Cha mẹ đứng từ xa nhìn cô bé tung tăng chạy nhảy, đuổi theo đàn thiên nga với tiếng cười trong trẻo. “Cẩn thận con, đừng để ngã!” mẹ cô gọi, nhưng cha lại khuyến khích: “Không sao đâu, để con bé khám phá đi, em.”
Những lần như thế luôn kết thúc bằng một chuyến đi ăn KFC, nơi cô bé An Nhiên háo hức với món cánh gà rán giòn tan. Cha cô thường trêu rằng nếu cô ăn thêm một miếng nữa, cô sẽ biến thành một con gà nhỏ. Mẹ cô thì dịu dàng lau miệng cho cô, ánh mắt nhìn con gái đầy yêu thương.
“Ba mẹ ơi, con muốn mãi mãi ở bên ba mẹ như thế này,” An Nhiên đã nói, ánh mắt lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời.
“Con sẽ mãi là công chúa nhỏ của ba mẹ,” cha cô trả lời, giọng đầy tự hào.
Nhưng rồi, hạnh phúc ấy không kéo dài mãi mãi. Năm An Nhiên mười tám tuổi, cha cô đột nhiên đổ bệnh nặng. Căn bệnh ung thư phổi quái ác cướp đi người cha mà cô luôn yêu thương và kính trọng. Cô nhớ ngày cha nằm trên giường bệnh, cơ thể gầy gò, yếu ớt nhưng vẫn cố gắng mỉm cười khi nhìn cô.
“Con gái à, con phải sống thật tốt. Phải mạnh mẽ, như ba đã từng mạnh mẽ bảo vệ con,” cha cô nói, giọng khàn đặc nhưng ánh mắt vẫn đầy yêu thương.
Sau khi cha mất, mẹ cô rơi vào trạng thái trầm cảm. Mỗi ngày trôi qua, bà chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài mà không nói lời nào. An Nhiên đã cố gắng hết sức để kéo mẹ ra khỏi nỗi đau, nhưng dường như trái tim của bà đã gắn chặt với người chồng quá cố. Một năm sau, mẹ cô cũng qua đời, bỏ lại An Nhiên trong căn nhà trống rỗng, đầy ắp những kỷ niệm mà cô không bao giờ quên.
An Nhiên khi ấy chỉ là một cô gái mười chín tuổi, nhưng phải học cách trưởng thành nhanh hơn bao giờ hết. Cô tự mình sắp xếp mọi thứ, từ việc học tập đến cuộc sống hằng ngày. Nhưng nhờ vào tình yêu thương và sự hy sinh của cha mẹ, cô không phải lo lắng quá nhiều về tài chính. Cha mẹ cô đã để lại một khoản tiền tiết kiệm đủ để cô trang trải cho cuộc sống và theo đuổi con đường học vấn.
Dù vậy, căn nhà nhỏ ấy, những kỷ vật của cha mẹ, luôn là nơi để cô tìm về khi mệt mỏi. Cô thường ngồi trước bàn làm việc của cha, nhìn vào những bức ảnh gia đình và thầm nói với họ: “Con sẽ sống thật tốt, như lời ba mẹ dặn.”
An Nhiên tập trung vào việc học, không để bản thân bị cuốn vào nỗi đau quá lâu. Cô luôn nhắc nhở mình rằng cha mẹ chắc chắn muốn cô sống thật hạnh phúc. Với sự nỗ lực không ngừng, cô đã giành được học bổng toàn phần của một trường đại học danh tiếng. Khoảnh khắc nhận được thư báo trúng tuyển, cô đã bật khóc, không phải vì hạnh phúc, mà vì cô ước giá như cha mẹ còn sống để chứng kiến thành công của mình.
Cô luôn tự nhủ rằng cha mẹ là những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, đang dõi theo cô từng bước. Và chính niềm tin ấy đã giúp cô vượt qua mọi khó khăn, dù có những đêm cô phải đối mặt với sự cô đơn đến thắt lòng.
Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh của trời đông. An Nhiên siết chặt chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt vẫn hướng về bầu trời. Những vì sao lấp lánh như đang mỉm cười với cô, như đang nói với cô rằng hãy tiếp tục sống mạnh mẽ, như cha cô đã từng nói.
“Ba mẹ à, con nhớ ba mẹ nhiều lắm,” cô thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng như hơi thở. “Con sẽ cố gắng để trở thành một người mà ba mẹ có thể tự hào. Con sẽ sống thật tốt, thật ý nghĩa, như những vì sao kia, mãi tỏa sáng trên bầu trời.”
Cô khẽ cười, một nụ cười lạc quan và tràn đầy hy vọng. Dù cuộc đời đã lấy đi của cô rất nhiều, nhưng nó cũng dạy cho cô cách yêu thương bản thân và trân trọng những gì mình đang có. Cô biết rằng, giống như những vì sao kia, cô cũng có thể tỏa sáng theo cách của riêng mình, chỉ cần cô không từ bỏ.
Trong màn đêm yên tĩnh, An Nhiên cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Những ký ức dù đau buồn hay hạnh phúc, đều là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô. Chúng đã tạo nên cô của hiện tại – một An Nhiên mạnh mẽ, độc lập và luôn biết trân trọng những điều tốt đẹp trong cuộc sống.