Đừng Đụng Vào Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 18: Chú Maltese Kiêu Ngạo

Phạm Phái vội vàng chỉ tay về phía Giang Tự, định tố cáo: “Thầy ơi! Là tại Giang Tự…”

“Giang Tự cái gì!” Thầy không để cậu ta nói hết, cắt ngang: “Tôi còn chưa nói cậu đấy! Suốt ngày hét như mất trí, đừng tưởng đứng nhì khối thì ghê gớm lắm! Nhìn người đứng nhất kìa, vẫn yên lặng ngồi làm bài. Cậu thì có gì mà hét? Bài tập lớn làm sai lần trước, tôi bảo đi hỏi Lục Trạc, cậu đã đi chưa? Chưa đi thì im lặng cho tôi! Giờ vào học! Học sinh lớp khác, cút về lớp mình ngay!”

Nói xong, thầy bước thẳng lên bục giảng, ánh mắt lạnh lùng chẳng buồn để ý ai nữa.

So với thầy Triệu Lễ trẻ tuổi, tươi cười, thầy Thẩm Dịch quả thực là người không dễ đối phó. Vóc dáng cao ráo, gương mặt góc cạnh và ánh mắt sắc bén của thầy luôn toát lên vẻ cứng rắn. Khi đã mắng, không một ai được tha.

Chúc Thành, đứng xem nãy giờ, hơi chột dạ trước cơn giận của thầy. Nghe lệnh đuổi, cậu chỉ kịp nháy mắt với Giang Tự, ra hiệu “Trưa cùng ăn nhé”, rồi chuồn mất.

Phạm Phái, nuốt cục tức vào lòng, không dám làm gì hơn, đành hậm hực quay về chỗ ngồi. Cậu ta lật bài tập soàn soạt, tiếng giấy kêu rào rào như muốn trút giận.

Còn Giang Tự, nhìn đối thủ bị mắng, tâm trạng như nở hoa. Cậu ung dung cầm chai sữa Lục Trạc mang tới, vặn nắp, định thưởng cho bản thân.

Nhưng chưa kịp uống, giọng thầy Thẩm lại vang lên từ trên bục, lạnh lùng như nước đá: “Còn cậu nữa! Đừng tưởng giống chó săn Maltese mà tôi bỏ qua nhé! Đây là tiết Toán, không phải quán ăn! Muốn ăn uống thì về nhà mà ăn!”

Giang Tự với chai sữa còn cầm lơ lửng trên tay: “…”

Giữa ánh mắt dõi theo của cả lớp, cậu bối rối đứng hình vài giây, cuối cùng đành không cam lòng mà đặt chai sữa xuống, miệng lẩm bẩm không phục: “Thầy thì biết gì… em phải là chó ngao Tây Tạng mới đúng.”

Nghe vậy, Lục Trạc không nhịn được, bật cười.

Giang Tự lập tức quay đầu, trừng mắt: “Cười cái gì mà cười! Có gì đáng cười hả? Cười nhiều thì được điểm tối đa chắc? Không làm bài đi còn cười!”

Lục Trạc thấy cậu đỏ mặt, biết cậu đang ngượng, nên chỉ mỉm cười, dịu dàng nói: “Không có gì. Chỉ là… tự nhiên thấy cậu cũng đáng yêu thật.”

“Cậu còn dám nói?”

Giang Tự đập mạnh cuốn sách bài tập toán xuống bàn, giọng điệu đầy vẻ hiên ngang. Nhưng chẳng biết làm sao, vành tai cậu lại đỏ bừng, không giấu nổi sự bối rối thầm lặng.

Quả thật, trông cậu chẳng khác gì một chú Maltese nhỏ xíu: vừa kiêu ngạo, vừa năng nổ, cảm xúc thì sống động vô cùng, nhưng đến hung dữ cũng chỉ là giả vờ.

Lục Trạc chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn điềm tĩnh viết bài. Trong mắt anh, một nụ cười thoáng qua như làn gió nhẹ, nhạt đến mức khó nhận ra.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi cũng dịu hẳn đi, như muốn hòa vào bầu không khí ấm áp đang lặng lẽ lan tỏa trong lớp.

Còn “chú Maltese” ấy, suốt cả tiết học không thèm để cho Lục Trạc một cái liếc mắt tử tế nào. Cứ như thể chuyện cha của Lục Trạc từng phạm tội chẳng mảy may tác động đến cậu.

Sự "không ảnh hưởng" ấy thể hiện rất rõ: cậu chẳng hề xa lánh Lục Trạc, nhưng cũng không cố ý thân thiện với anh.

Cứ như thể, Giang Tự là Giang Tự, Lục Trạc là Lục Trạc. Còn chuyện cha anh là ai, chẳng liên quan gì cả. Quan hệ giữa hai người sẽ chẳng thay đổi chỉ vì những điều không thuộc về họ.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Giang Tự lập tức đứng dậy, đi thẳng ra khỏi lớp, vui vẻ chạy theo chú chó cỏ Trung Quốc đã thò đầu vào cửa lớp từ nãy giờ. Chẳng buồn quay đầu lại.

Cậu vẫn là cậu, trái tim vô tư như trước.

Mà nhân duyên thì, đương nhiên, luôn luôn tốt đẹp.

Lục Trạc chậm rãi đứng dậy, thong thả cất lại chiếc bút máy mà Giang Tự bỏ quên trên bàn, rồi mới từ tốn bước về phía cổng trường.

Ở đầu kia, Giang Tự lại bị Chúc Thành kéo lê kéo lết, miễn cưỡng giành được phần sườn non giới hạn từ nhà ăn Nam Vụ lừng danh.

Rõ ràng chỉ cần đi bộ là được, vậy mà cậu nhất định phải chạy, làm như đã mấy đời không được ăn cơm.

Đã không vui, Giang Tự lại càng khó chịu hơn.

“Đại thiếu gia à,” Chúc Thành vội xoa dịu, “đây không phải nhà cậu đâu nhé, là Nam Vụ đang trong kỳ học thêm hè. Cả trường giờ chỉ còn chúng ta, bọn chuẩn lớp 12 như ông cụ non, với đám lớp 9 sắp lên, chạy nhanh như bị đói lâu ngày. Nhà ăn thì chỉ mở có hai cửa, cậu không chạy nhanh thì lấy gì ăn? Với lại, thẻ cơm cũng là của tôi, cậu đừng mặt nặng mày nhẹ nữa.”

“Tôi có nói không vui đâu, chỉ là mấy miếng sườn này gầy nhom, ăn kiểu gì đây?” Giang Tự nhăn mặt, dùng đũa chọc chọc vài miếng sườn nhỏ xíu, vẻ mặt như đang truy cứu trách nhiệm người làm bếp vì "gϊếŧ hại heo vị thành niên".

Chúc Thành ngán ngẩm, biết rõ tính khí cậu thiếu gia từ bé đã khó chiều, đành chịu thua: “Được rồi, hôm nay tôi chuẩn bị không kỹ, lần sau gọi đồ ăn ngoài, đảm bảo cậu hài lòng. Nhưng mà, nói đến đồ ăn ngoài…”