Đừng Đụng Vào Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 19: Ở Thực Nghiệm này, kết bạn với người mà cha không thể làm công chức thì phạm luật hay trái đạo đức à?

Cậu ta ghé sát, hạ giọng ra vẻ bí mật: “Cậu biết món đồ ăn ngoài ngon, bổ, rẻ nhất trường chúng ta là gì không?”

Giang Tự lơ đãng hỏi: “Cái gì?”

“Là cơm hộp của ông nội Lục Trạc đó!”

Giang Tự khựng lại, ngẩng đầu nhìn Chúc Thành.

Thấy vậy, Chúc Thành lập tức giải thích: “Cậu biết nhà Lục Trạc mở tạp hóa rồi đúng không? Đồ từ nhà họ rẻ hơn mấy cửa hàng gần trường mà chất lượng thì miễn bàn. Thế nên, đám con gái lớp tôi hay nhờ cậu ta mang bữa sáng và đồ ăn vặt. Sau này, ông nội cậu ấy ở nhà rảnh rỗi nên bắt đầu nấu cơm hộp bán thêm. Ngon, sạch, giá cả hợp lý, ai cũng muốn mua. Nếu không phải ông cụ sức khỏe yếu, mỗi lần chỉ làm được hai chục suất thì tôi nghĩ, nhà ăn trường mình chắc đóng cửa lâu rồi!”

Giang Tự ngẫm lại, thảo nào bếp nhà Lục Trạc trông to hơn bình thường.

Thì ra là vì chuyện này.

Nghĩ đến lần trước mấy nữ sinh vây quanh Lục Trạc, chắc cũng chỉ để mua đồ ăn sáng thôi.

Cậu cúi đầu, nghịch nghịch mấy miếng sườn trong bát, giả bộ hỏi vu vơ: “Nhưng không phải Tô Mạc bảo, lớp các cậu đều cô lập cậu ta à? Sao vẫn mua đồ nhà cậu ấy?”

“Ôi dào,” Chúc Thành thở dài, chỉnh lại đôi đũa, “bảo cả lớp cô lập thì không đúng. Chỉ có đám Phạm Phái làm quá lên thôi. Cậu học trường này rồi, chắc biết chuyện học bổng được chia theo xếp hạng thành tích chứ?”

Giang Tự gật đầu: “Biết.”

Cậu vốn là học sinh từ bậc tiểu học của Trường Thực Nghiệm, rồi thẳng lên cấp trung học cơ sở cùng trường. Học được nửa học kỳ ở Thực Nghiệm cấp hai thì chuyển lên Bắc Kinh. Vì thế, các quy chế cơ bản của Thực Nghiệm, cậu nắm rõ không ít.

Chúc Thành tiếp lời: “Sau khi cậu đi, Phạm Phái nghiễm nhiên trở thành nhất khối trong khoá của chúng ta. Giải đặc biệt hàng năm của khối vốn dĩ nằm chắc trong tay cậu ta. Nhưng rồi đến đầu năm lớp 8, trường không biết từ đâu ‘đào’ được Lục Trạc từ một trường trung học ở vùng quê nào đó về. Và thế là bam! Nhất khối đổi chủ, giải đặc biệt cũng là của Lục Trạc, thậm chí danh hiệu thủ khoa thi tuyển cấp 3 cũng chẳng thoát khỏi tay cậu ấy.”

“Từ đó, bất kể là thi lớn hay nhỏ, môn học lẻ hay tổng điểm, văn hóa hay thể thao, nhảy cao hay nhảy xa, tất cả đều thuộc về Lục Trạc. Phạm Phái từ ngôi vị độc tôn bị đánh bật xuống làm người thứ hai mãi mãi. Đáng nói hơn, cô gái mà cậu ta theo đuổi bấy lâu cũng tỏ tình với Lục Trạc. Lâu dần, Phạm Phái bắt đầu nuôi hận, tâm lý ngày càng trở nên méo mó.”

Vừa nói, Chúc Thành vừa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, nhai ngon lành trước khi kể tiếp: “Sau đó, chuyện gia đình của Lục Trạc lan ra. Phạm Phái như vớ được cơ hội phản công. Cậu ta dựa vào điều kiện gia đình tốt, thêm mạng lưới quan hệ rộng rãi, lập tức kéo bè kết cánh để cô lập và gây sự với Lục Trạc. Ngay cả cửa hàng của nhà cậu ấy, cũng bị cậu ta và đám bạn phá hoại không ít lần. Nếu ai dám đứng ra bênh vực Lục Trạc, hôm sau chắc chắn bị gây khó dễ.”

“Nhưng Lục Trạc thì lại thuộc kiểu người tự cao, chẳng thèm quan tâm đến ai, càng không muốn đôi co với đám người như Phạm Phái. Ai thiện chí đến gần, cậu ấy cũng chẳng nhiệt tình tiếp nhận. Lâu dần, mọi người thấy khó gần, nên cũng chẳng ai chủ động nữa. Nhưng nói ghét cậu ấy, trừ mấy kẻ đố kỵ, chắc cũng chẳng có bao nhiêu.”

“Phần lớn là sợ chuyện cha cậu ấy từng phạm tội gϊếŧ người, không dám dính líu. Một số thì ghét đám Phạm Phái, không muốn tự rước phiền phức. Còn lại thì chẳng quen biết. Nói thẳng ra, Lục Trạc trông có phần lạnh lùng, xa cách, ai lại muốn lao đầu vào để nhận lấy sự lạnh nhạt chứ?”

“Nhưng mà bạn bè là một chuyện, ăn cơm lại là chuyện khác. Không chơi thân thì thôi, nhưng từ chối bữa trưa ngon-bổ-rẻ thì khó đấy. Huống hồ trong khối này, số nữ sinh thầm thích Lục Trạc cũng không ít. Chỉ là không ai dám nói ra, nên họ chỉ có thể nhân cơ hội qua việc mua đồ để tìm cách tiếp cận.”

Chúc Thành nhai chậm rãi, kể chuyện một cách khách quan như thể chỉ đơn thuần thuật lại sự thật.

Nghe xong, Giang Tự nhướng mày, buông một câu không chút nể nang: “Vậy các cậu chẳng khác gì đồng lõa của lũ bắt nạt học đường.”

“Này, đừng nói thế chứ!” Chúc Thành vội vàng giơ ba ngón tay lên, thề thốt: “Tôi, Chúc Thành, thề với trời đất, tuyệt đối chưa từng làm gì tổn hại đến Lục Trạc! Cùng lắm là tôi với cậu ta không quen thôi. Nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất cũng đừng thân thiết quá, giữ khoảng cách được bao nhiêu thì cứ giữ!”

“Dựa vào đâu?” Giang Tự nhíu mày hỏi lại.

“Dựa vào cái này này!” Chúc Thành hạ giọng, nói nhỏ: “Cậu đừng quên, cha cậu ta là kẻ gϊếŧ người đấy!”

“Thì sao?” Giang Tự lạnh lùng hỏi ngược lại. “Ở Thực Nghiệm này, kết bạn với người mà cha không thể làm công chức thì phạm luật hay trái đạo đức à?”