Giọng điệu của cậu ta đầy vẻ trêu chọc, như thể đang kể một câu chuyện vui nhạt nhẽo.
Bầu không khí trong lớp vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc khựng lại. Những tiếng cười đùa im bặt, chỉ còn lại sự yên lặng đến kỳ lạ. Ngay cả động tác vươn vai của một cậu bạn khác cũng dừng giữa chừng, đầy ngượng ngùng.
Thế nhưng, cậu tóc uốn kiểu giấy bạc chẳng tỏ ra bận tâm, nhấc cằm chỉ về phía chỗ ngồi cuối gần cửa sổ, cất giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Cậu nói thử xem, Lục Trạc, có đúng không?”
Lục Trạc đeo tai nghe, bàn tay nhấc nhẹ, lật ngược trang bài tập, đôi mắt vẫn lạnh lùng, hờ hững như thể không nghe thấy.
Nhưng khả năng lớn là anh ta nghe thấy rồi mà không buồn đáp.
Vì dù ồn ào hay im lặng, ánh mắt cùng lời lẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó không thể nào không thu hút sự chú ý.
Cậu tóc uốn kiểu giấy bạc – Phạm Phái – cũng ý thức được điều này. Bị bơ một cách trắng trợn, cậu ta lập tức mất mặt, bật dậy khỏi ghế, giọng hằn học: “Lục Trạc! Mày…”
“Câm miệng!”
Không đợi cậu ta kịp nói hết, Chúc Thành đứng phắt dậy, cắt ngang đầy bực dọc: “Phạm Phái, hôm nay bạn tao vừa chuyển trường, mày đừng có mà kiếm chuyện!”
Nghe thế, cô gái ngồi bàn trước cũng quay lại phụ họa: “Đúng rồi đấy, người ta động chạm gì đến cậu đâu mà cậu cứ thích làm quá. ‘Học sinh thị trấn nhỏ’ thì sao? Có làm mất đề của cậu hay chiếm trường của cậu đâu. Cậu rảnh thì đi làm bài của mình đi, đừng ở đây gây sự nữa!”
“Ha, vui ghê.”
Phạm Phái cười khẩy, ánh mắt càng thêm kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Chúc Thành nói thế thì thôi không chấp, nhưng Lâm Quyên này, cậu bị Lục Trạc từ chối bao nhiêu lần rồi còn chưa chừa à? Cậu cũng là hoa khôi lớp đấy, có cần hạ thấp mình đến thế không?”
“Phạm Phái!”
Lời nói quá mức xúc phạm khiến mặt Lâm Quyên đỏ bừng, nửa vì tức giận, nửa vì xấu hổ: “Cậu không biết nói chuyện tử tế được à?”
“Tử tế? Lời tôi nói so với việc các cậu suốt ngày mê mệt con trai của một kẻ sát nhân, nghe còn tử tế chán! Nói thẳng ra nhé, tân học sinh, cậu quyết định không ngồi cùng bàn với Lục Trạc là sáng suốt đấy. Vì cậu có biết không, Lục Trạc là con trai của kẻ sát nhân mà—”
“Rồi thì sao?”
Giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang.
Giang Tự, người nãy giờ cúi đầu làm bài, bất ngờ ngẩng lên nhìn Phạm Phái. Câu hỏi của cậu nhẹ nhàng nhưng sắc bén, khiến Phạm Phái ngớ ra: “Sao là sao?”
Giang Tự nở một nụ cười nhạt, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Vậy Lục Trạc là con trai của kẻ sát nhân, rồi thì sao?”
“Rồi thì…”
“Rồi thì tôi không ngồi cùng bàn với Lục Trạc vì tôi thích vậy. Nhưng điều tôi không hiểu là tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện này như thế? Chẳng lẽ cậu định nhận Lục Trạc làm bố, nhưng lại sợ sau này không qua nổi thẩm tra lý lịch à?”
Giang Tự xoay nhẹ cây bút trong tay, tựa lưng vào ghế, khuôn mặt đẹp đẽ vốn mang chút lơ đễnh nay lại trở nên sắc sảo lạ thường. Dưới nụ cười ngọt ngào như không có gì, lời lẽ cậu thốt ra lại đầy gai góc: “Thật ra cậu không cần lo đâu. Luật chỉ ảnh hưởng đến huyết thống trực hệ thôi. Nên cứ thoải mái mà gọi Lục Trạc một tiếng ‘bố’ đi.”
Lời vừa dứt, cả lớp lặng như tờ.
Không ai kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy cậu thiếu gia đẹp như tranh, dáng vẻ ngây thơ chẳng vướng chút bụi trần kia, thản nhiên thốt ra một câu khiến người ta sôi máu.
Khóe môi cậu nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền như điểm xuyết thêm vẻ ngọt ngào, nhưng trong mắt mọi người lại chẳng khác gì một lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cả lớp ngơ ngác, sững sờ.
Ngay cả Lục Trạc, người từ nãy giờ vẫn tựa lưng vào ghế cạnh cửa sổ, tách biệt khỏi mọi ồn ào, cũng khẽ ngước mắt, liếc nhìn về phía Giang Tự.
Cậu vẫn duy trì nụ cười điềm nhiên, nhã nhặn nói tiếp: “Tôi thậm chí có thể làm chứng cho các cậu, để phòng trường hợp sau này cậu ấy chối không nhận. Vậy nên, nếu có yêu cầu gì, cứ việc nêu ra đi.”
Nụ cười trên mặt Giang Tự hiền hòa bao nhiêu thì lời lẽ lại sắc như dao bấy nhiêu, vừa đùa cợt vừa như đang ra vẻ chính nghĩa.
Phạm Phái, sau khi kịp hoàn hồn, lập tức đập bàn đứng dậy, giận dữ quát: “Giang Tự!”
Cậu ta còn chưa kịp lên giọng, Giang Tự đã nhướng mày, bình thản buông một câu: “Gọi ông nội làm gì thế?”
Một câu nói nhẹ tênh khiến gương mặt Phạm Phái đỏ bừng. Đã quen thói làm càn, cậu ta chưa từng bị chọc giận như thế này. Cậu chỉ thẳng vào Giang Tự, gào lên: “Cậu thì…”
“Cậu thì cái gì!”
Lời còn chưa nói hết, phía sau bất chợt vang lên một tiếng quát chát chúa.
Phạm Phái giật mình quay lại, chỉ thấy thầy dạy Toán – thầy Thẩm Dịch – không biết đã đứng ở cửa lớp từ lúc nào, tay cầm ê ke gõ mạnh vào khung cửa, giọng đầy uy nghiêm: “Chuông vào lớp đã kêu lâu rồi, các em làm trò gì thế hả? Đứa nào thích đứng thì để tôi cho đứng ngoài hành lang luôn nhé!”