~~~ Sorry mọi người nha mình gắn lộn chương, mọi người đọc 4 chương phía sau trước rồi mới đọc chương này nha~~~
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả! Khổ tận cam lai, có khổ mới thành công! Môi trường khắc nghiệt sẽ rèn luyện ý chí học tập của em. Thầy ơi, cứ để em ngồi đó đi!”
Nói xong, Giang Tự nhanh chóng bước vào lớp, kéo ghế ra, đặt mạnh balo vào ngăn bàn. Rồi không chút chần chừ, cậu bày sách vở ra và ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ chăm chỉ học hành.
Cả lớp quay đầu nhìn, không khỏi ngỡ ngàng trước sự "tận hiến" của cậu.
Chiếc bàn cũ với chân xiêu vẹo như sắp gãy vẫn miễn cưỡng giữ được thăng bằng nhờ tư thế ngồi cứng ngắc của Giang Tự.
Để tăng thêm phần kịch tính, trên chiếc mũ kín mít của mình, Giang Tự dán một miếng sticker to đùng với dòng chữ chói lọi: “Ai nhìn, người đó có bầu!”
Hành động nhanh gọn, không cho Triệu Lễ cơ hội phản đối.
Dù cách nhau hơn một dãy bàn, Lục Trạc vẫn dễ dàng hình dung khuôn mặt dưới lớp mũ kia đỏ bừng thế nào, vừa xấu hổ vừa tức giận – một vẻ đáng yêu không gì tả nổi.
Lần này, có vẻ cậu ấy thực sự giận rồi.
Nhớ lại hồi nhỏ, cậu ấy luôn tỏ ra rất thích khi được khen là dễ thương, thế mà bây giờ, chỉ cần một câu trêu đùa thôi cũng đủ khiến sắc mặt sa sầm.
Có lẽ, những năm tháng xa cách đã dài hơn những gì anh từng nghĩ. Thời gian không chỉ khiến một đứa trẻ trưởng thành mà còn làm cho tâm tính cậu thêm phần phức tạp, khó đoán.
Chỉ là, nếu muốn dỗ dành cậu bây giờ, liệu nên bắt đầu từ đâu?
Lục Trạc hạ mắt, lật sang trang sách mới. Hàng mi dài rậm rạp khẽ rung, che giấu đi những tâm tư khó lường trong ánh nhìn sâu thẳm.
Ngoài kia, cơn mưa lớn vẫn trút xuống không ngừng nghỉ, tựa như chẳng biết mệt mỏi.
Về phần Giang Tự, buổi sáng hôm ấy quả thật dài đằng đẵng, mỗi giây mỗi phút đều là sự chịu đựng.
Ngoài việc phải cẩn thận giữ cho chiếc bàn ọp ẹp không bị sập, cậu còn phải đối mặt với dòng người liên tục qua lại lấy đồ trên nửa bàn đầy ắp vật dụng. Những ánh mắt tò mò xuyên qua lớp mũ trùm đầu dường như không để cậu được yên, ánh nhìn lướt qua khiến sống lưng như bị kim đâm, ngồi cũng không thoải mái, chỉ thấy căng thẳng, bứt rứt đến khó chịu.
Mùa hè tháng Bảy tại Nam Vụ, cái nóng ẩm chẳng khác gì thiêu đốt, cộng thêm chiếc áo trùm kín đầu khiến cậu cảm thấy như đang bị nhốt trong một cái l*иg hấp. Mồ hôi chảy ròng ròng, hơi thở dần nặng nhọc, không ít lần cậu nghĩ mình sắp ngạt đến chết.
Nhưng ngay phía trước, cách cậu chỉ một lối đi và hai chiếc bàn nhỏ, chính là Lục Trạc. Nếu dám tháo chiếc mũ trùm ra, ánh mắt cậu sẽ chẳng thể tránh khỏi góc nghiêng khuôn mặt hoàn hảo mà cậu ghét cay ghét đắng ấy.
Không tháo. Chắc chắn không tháo.
Nếu không, Lục Trạc sẽ có thêm cớ để buông lời trêu chọc. Nghĩ tới đó thôi đã khiến cậu không muốn chút nào.
Thế nên, để giữ mạng sống, Giang Tự chỉ còn cách cắn răng làm bài tập một lúc, rồi len lén vén mép mũ lên, thở vài ngụm không khí.
Làm bài một lúc, lại vén mũ lên thở.
Cứ lặp đi lặp lại...
Cho đến khi... cậu khựng lại, hít thở đột ngột ngừng trệ.
Vì trong lần vén mũ tiếp theo, ngay trước mắt cậu xuất hiện một gương mặt bất ngờ và to lớn đến kinh ngạc.
Một khuôn mặt với đôi lông mày rậm rạp, ánh mắt sáng quắc, cùng mái đầu húi cua, trông chẳng khác gì một kẻ có thể chén sạch hai đứa trẻ trong một bữa.
Giây phút ánh mắt cả hai chạm nhau, gương mặt kia bỗng bật ra một tiếng hô đầy phấn khích: "Giang Tự! Đúng là cậu rồi!"
Giang Tự kéo mép mũ xuống thấp hơn, thở hắt một câu bất mãn: "Đến mức này mà cậu cũng nhận ra được à?"
Tất nhiên nhận ra được.
Bởi người trước mặt chính là Chúc Thành — cậu bạn thân nhất của Giang Tự trước khi cậu chuyển lên Bắc Kinh học cấp hai. Trong mắt Chúc Thành, Giang Tự luôn là một cậu bạn "đẹp trai, giàu có, học giỏi, lại còn tài năng nghệ thuật". Chúc Thành không ngại khoe khoang cậu với bất kỳ ai.
Vậy nên, chỉ cần ánh mắt nâu vàng ảm đạm kia ló ra từ lớp mũ trùm, Chúc Thành đã như con sói đói năm năm tìm thấy miếng mồi ngon. "Tôi nghe nói lớp một có con trai nhà ngoại giao chuyển tới, trong lòng còn đoán có khi nào là cậu. Chờ mãi đến giờ ra chơi mới qua xem, ai ngờ đúng là cậu thật! Này thằng nhãi! Chuyển về cũng không thèm báo anh em một tiếng, coi như không có tôi à?"
Chưa nói hết câu, Chúc Thành đã vòng tay ôm chặt lấy cổ Giang Tự, thực hiện ngay một cú siết cổ chí mạng. Cậu chưa kịp vùng vẫy thì chiếc mũ trùm đã bị Chúc Thành giật phăng ra, để lộ toàn bộ khuôn mặt vốn bị che kín.
"Mặc kín mít thế này giữa trời nóng, cậu không thấy ngạt sao?"
Ánh sáng chói lòa đột ngột khiến Giang Tự theo phản xạ cau mày, nghiêng mặt sang bên, đôi mắt hơi híp lại như để né tránh.
Phía trước, một cô bạn nghe thấy động liền quay đầu lại. Vừa nhìn thấy, cô kinh ngạc thốt lên: "Ôi trời ơi, cậu đẹp trai quá!"