Đừng Đụng Vào Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 11: Đáng Yêu

Căn phòng lặng như tờ.

Chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa, như khúc biệt ly xa xăm.

"Một mét tám bảy cái đầu anh! Cái gã xăm trổ đó là nhà cung cấp hàng tạp hóa của anh ấy!!!"

Sóng đôi âm điệu, câu chốt như nhát búa.

Trong khoảnh khắc ấy, Giang Tự như tua nhanh cả cuộc đời mình, cuối cùng cũng hiểu tại sao người Trung Hoa lại sáng tạo ra hai thành ngữ bất hủ:

Cá chết lưới rách, và Ngọc đá cùng tan.

Lúc này, trong đầu Giang Tự chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: làm thế nào để xử lý Lục Trạc trước, sau đó tự kết liễu, cuối cùng thành công đổ hết tội cho Tô Mạc.

Thế nhưng, bản năng sinh tồn yếu ớt còn sót lại buộc cậu phải giữ chút lý trí cuối cùng. Cậu cố duy trì tư thế vừa rồi, bình tĩnh mở miệng: “Thật ra anh không nghe thấy gì cả.”

Lục Trạc gật đầu đầy thản nhiên: “Ừ, không nghe thấy gì.”

Sau đó, hắn cầm cốc nước, tiếp tục ung dung leo lên gác xép.

Giang Tự nghiến răng, nói tiếp: “Còn nữa, mấy người xăm trổ ban nãy thật sự chỉ đến để thu phí bảo kê.”

“Đúng, chuẩn xác.”

Lục Trạc dừng bước, bình tĩnh đi thẳng tới trước mặt cậu.

Giang Tự cố giữ giọng nghiêm túc, hỏi tiếp: “Tôi chắc chắn không phải tự cho là thông minh, tự làm tự chịu, tự chuốc lấy phiền phức, đúng không?”

“Chính xác, không phải.”

Nói rồi, Lục Trạc nhét chiếc cốc vào tay Giang Tự – bàn tay vẫn đang giữ nguyên động tác ra dấu rock từ lúc nãy, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thuốc cảm đấy, cẩn thận nóng.”

Giang Tự: “…”

Có chút nào an ủi không vậy?!

Rõ ràng Lục Trạc biết cậu đã nhầm nhóm thu tiền hàng thành nhóm thu phí bảo kê, nhưng không nói một lời giải thích.

Không những không giải thích, mà còn lôi kéo người khác vào diễn chung một màn kịch.

Diễn xong, lại thêm mấy chiêu dỗ dành, lừa gạt khiến cậu suýt chút nữa tin rằng mình thực sự đã dọa cả đám cơ bắp kia bỏ chạy.

Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, cậu còn mặt mũi nào sống ở khu này nữa? Còn mơ mộng thống nhất khu ổ chuột gì chứ?!

Tên Lục Trạc này rõ ràng cố tình muốn cười nhạo cậu mà!

Không có bạn bè?

Không phải đây là nguyên một đội phối hợp diễn xuất sao?!

Cô độc không nơi nương tựa?

Không phải đây là một chiến thần lực gấp đôi người thường à?!

Bị bắt nạt học đường?

Không phải hắn có thể trong nháy mắt đập tan cả trường sao?!

Lừa đảo!

Toàn là lừa đảo!

Bao nhiêu mệt mỏi, ấm ức của một ngày chạy ngược chạy xuôi bỗng chốc dâng tràn. Giang Tự cuối cùng không thể chịu đựng thêm, ngửa mặt lên, mặt đỏ bừng, dùng hết sức hét lên đầy xấu hổ và phẫn nộ: “Lục Trạc! Cậu đừng có mà quá đáng…”

“Xin lỗi.”

“Hả?”

Giang Tự còn chưa nói hết câu thì bất ngờ nghe thấy lời xin lỗi. Cậu lập tức sững người.

Gì cơ?

Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?

Rồi Lục Trạc nhẹ nhàng cắm ống hút vào cốc trong tay cậu, giọng nói đều đều như đang đọc thuộc bảng tuần hoàn nguyên tố: “Vì cậu trông đáng yêu như vậy.”

Giang Tự: “…”

Bừng!

Đôi tai của Giang Tự từ đỏ nhạt vì xấu hổ lập tức chuyển sang đỏ rực như máu dồn căng hết mức, gần như muốn bốc hơi.

Đáng yêu?

Lục Trạc vừa nói cậu đáng yêu?

Cậu – một rapper ngầm siêu ngầu, đẹp trai vô đối, tương lai đầy hứa hẹn, chỉ cần thêm hai năm là đạt tới chiều cao 1m8, cơ bắp phát triển vượt trội – làm sao có liên quan đến hai chữ đáng yêu được chứ?!

Hơn nữa, ai lại dùng cái giọng điệu như muốn “hủy diệt” nhà người khác để khen người ta đáng yêu?!

Đây không phải lời khen, mà là sỉ nhục!

Đúng, sỉ nhục trắng trợn!

Giang Tự xấu hổ đến mức muốn phát nổ, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. Ngẩng cao đầu, nghiến răng nghiến lợi, đôi tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt như muốn đốt cháy người đối diện. Đôi tai đỏ bừng như phát sáng, nhưng mặc cho cậu gồng mình lên hết sức, không cách nào bật ra được một câu đáp trả đủ sức mạnh.

Ngược lại, Lục Trạc – người lẽ ra phải cảm thấy chột dạ – lại đứng đó, ung dung cúi mắt nhìn cậu.

Ánh mắt sắc bén thường ngày của hắn, dưới ánh sáng vàng ấm áp từ căn gác, bỗng phảng phất một chút dịu dàng không tưởng, như một lớp sương mờ che phủ đi vẻ lạnh lùng thường thấy.

Điều này khiến Giang Tự càng nhìn càng bực, nắm tay càng siết chặt, nhưng đôi tai lại càng đỏ rực hơn.

Ngay khi cậu sắp hoàn toàn sụp đổ trước ánh mắt kỳ lạ đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt.

Giang Tự như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, luống cuống móc điện thoại ra, giọng run run khi bắt máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của cha cậu – Giang Tự Lâm: “Alo, con trai, con đang ở đâu? Bố vừa tới chân núi mà không thấy con, con lên trước rồi à? Hay để bố về luôn?”

“Đừng!”

Chưa bao giờ Giang Tự cảm thấy giọng nói của cha mình lại dễ nghe và cứu rỗi đến thế. Cậu gào lên như sợ cơ hội duy nhất để thoát thân sẽ vụt mất: “Bố! Đừng đi! Bố chờ con! Con xuống ngay đây!”