Đừng Đụng Vào Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 10: Khí Thế Vô Song

Nhưng mà nghĩ lại… cái dáng vẻ uy nghiêm lúc cậu làm đám người kia hoảng hốt quả thực rất đỉnh.

Có lẽ, Lương Triều Vỹ thời trẻ cũng chỉ đến thế mà thôi!

Chỉ cần thêm chút thời gian, để cậu phát triển, tương lai hô mưa gọi gió cả hai giới hắc bạch, thống nhất "giang sơn" của khu ổ chuột, e rằng chẳng còn xa nữa!

Nghĩ đến đây, bao bực bội tích tụ trong lòng Giang Tự từ nãy giờ liền tan biến như khói. Cậu vừa tắm vừa đắc ý ngân nga giai điệu bài Ngôi sao loạn thế, tiếng hát vang lên, tưởng như mình đang ở giữa sân khấu lớn, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, chỉ thiếu mỗi tiếng vỗ tay tung hô.

Tắm xong bước ra, chưa kịp lau khô tóc thì điện thoại reo vang. Là Tô Mạc gọi.

Cậu nhấc máy, cố tình kéo dài giọng như một nhân vật chính trong vở kịch thời thượng: "A lô~ Đồng chí Tô Ái Dân, đêm hôm khuya khoắt còn nhớ đến anh trai, là có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng nói sắc bén: "Chuyện gì được chứ?! Chẳng qua là muốn xem ông anh phát tin nhắn nửa chừng rồi treo mãi ‘đang nhập’ một vạn năm của tôi còn sống hay đã xuống suối vàng thôi!!!"

Hóa ra chỉ vì tin nhắn mãi không gửi, gọi điện lại chẳng bắt máy, Tô Mạc đã tự biên ra đủ kiểu thảm cảnh: nào là Giang Tự trượt chân rơi xuống vực, nào là bị cướp giữa đường.

Nhưng ở bên này, Giang Tự lại ung dung ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay cũ, thoải mái đến mức như vừa hoàn thành một kỳ tích: "Em gái, sao không cầu cho anh mình được may mắn chứ? Anh vừa mới làm xong một chuyện lớn lao đó nha."

Giọng Tô Mạc đầy vẻ ngờ vực: "Anh? Vừa chân ướt chân ráo về Nam Vụ, chưa biết đường nào với đường nào, có thể làm được chuyện lớn gì cơ?"

Giang Tự bắt chéo chân, tự mãn đáp: "Ví dụ như bảo vệ nam thần của em chẳng hạn."

"???" Giọng Tô Mạc nhảy lên ba tông, "Anh? Bảo vệ? Nam thần của em? Là anh? Bảo vệ? Nam thần của em?!"

Sự kinh ngạc pha lẫn khinh bỉ trong từng chữ không chút che đậy.

Giang Tự bực bội phản pháo: "Sao nào? Có ý kiến gì không?"

"Còn phải hỏi sao? Nam thần của em cao 1m87, có cơ bụng, cơ ngực, cơ tay, còn anh? Anh thì có cái thân cò hương 1m78, anh định dùng gì để bảo vệ anh ấy?"

"Anh dùng!" Giang Tự hùng hồn định nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui chẳng tìm được lý do hợp lý, đành thành thật khai: "Anh dùng khí thế vô song của mình mà bảo vệ anh ấy!"

"???"

"Em không biết à? Hôm nay có một bọn xăm trổ hung dữ đến nhà nam thần của em đòi tiền bảo kê. Từng đứa mặt mày bặm trợn, ép anh ấy vào tường, muốn anh ấy giao hết số tiền vất vả kiếm được nửa năm nay. Và anh!"

Giang Tự dừng lại, tạo kịch tính.

"Người anh trai không cùng huyết thống của em, khi ấy đang cưỡi xe mui trần băng qua núi đồi. Một ánh mắt tinh tường đã phát hiện ra tình hình, lập tức không nói lời nào, lao thẳng xuống. Tay anh chộp lấy một món vũ khí, quát lớn: Hôm nay đứa nào dám động vào anh ta, sẽ như cây gậy này! Sau đó ‘bốp’ một phát bổ thẳng vào cây cổ thụ trăm năm, khiến cả cây đổ rầm tại chỗ. Bọn giang hồ sợ đến vỡ mật, cuống cuồng leo lên chiếc xe tải nhỏ mà chạy biến. Nam thần của em nhờ thế giữ được toàn bộ số tiền."

Giang Tự kết luận, giọng cực kỳ đắc ý: "Anh đã dùng khí thế vô song của mình bảo vệ anh ấy, em còn gì để nói?"

Kể xong, cậu ngả người ra sau ghế xoay, chân đạp mạnh xuống đất, ghế xoay vòng vòng, thỏa mãn chờ tiếng tán thưởng từ đầu dây bên kia.

Nhưng thay vào đó, giọng Tô Mạc lại vang lên sắc nhọn: "Giang Ái Quốc! Anh chắc chắn đám xăm trổ đó là đi đòi tiền bảo kê à?!"

"Chắc chắn! Anh chính mắt thấy Lục Trạc đưa tiền cho chúng mà!"

"Vậy cái gã cầm đầu xăm trổ đó, có phải đầu trọc, đeo dây chuyền vàng, mặc áo hoa, thân hình phải gấp đôi anh không?!"

"Ừ! Em cũng biết à? Xem ra tên đó không ít lần đòi tiền nhà nam thần của em rồi!"

Một khoảng lặng chết chóc.

Tô Mạc nghiến răng: "Vậy sao anh không nghĩ xem tại sao cái thân cò hương của anh lại dọa được năm gã khổng lồ đó chạy mất dép?!"

Giang Tự hất mặt, đầy tự tin: "Thì còn gì nữa, chúng nó biết bắt nạt Lục Trạc được chứ không động nổi anh! Động vào anh, anh báo cảnh sát, chúng làm gì chịu nổi!"

"Hơn nữa, em quên rồi à? Anh là soái ca liên doanh Trung-Pháp, aka Giang vô địch, aka Giang đại gia, aka Giang cơ bụng, aka tương lai nhất định cao 1m87! Ai muốn làm loạn trước mặt anh đều phải tự hỏi mình có đủ bản lĩnh không. Nếu không, anh đây sẽ xé chúng ra tám mảnh, để chúng ngày ngày khóc lóc xin tha cho bé Lục đáng yêu của em!"

Từ "soái" vừa dứt, Giang Tự giơ tay làm dáng rock, đạp mạnh ghế xoay, xoay một vòng hoàn mỹ trở về vị trí ban đầu.

Và ngay lúc ấy, cậu đối diện với một gương mặt lạnh như tiền.

Là Lục Trạc.

"..."

Bốn mắt nhìn nhau.