Đại Thần Huyền Học Bóc Phốt Giới Giải Trí

Chương 15

"Theo như cậu nói vậy, đứa trẻ chưa sinh mà Tiểu Du nhắc tới là con của Hứa Trình Dương với cô gái đó sao?"

"Chắc là vậy."

Giờ chỉ còn một đứa trẻ đã sinh ra và cô gái đã chết ở hiện trường quay là chưa làm rõ.

Rời khỏi nhà Tưởng Hồng, Du Di và Lâm Lực cùng đi bộ về ký túc xá.

Vấn đề vừa thảo luận cũng đã có kết quả, trước mắt cứ theo dõi tình hình, một khi Hứa Trình Dương bị vỡ lở scandal thì vấn đề phòng phát sóng cũng sẽ được giải quyết, việc Du Di tố cáo sẽ trở thành hành động chính nghĩa của một người trong cuộc không thể chịu nổi kẻ khốn nạn này nữa.

Nếu chẳng có chuyện gì xảy ra, thì lạnh nhạt bỏ qua cũng là một cách xử lý phù hợp.

Vấn đề then chốt bây giờ là không ai biết quả bom di động Hứa Trình Dương này sẽ phát nổ khi nào.

Đạo diễn Vương lo lắng đến rụng cả một nắm tóc, khiến cái đầu vốn đã hói càng thêm phần thê thảm.

Đang giữa buổi chiều, người trong khu không nhiều, nhưng suốt dọc đường Du Di đều phát hiện có người lén nhìn cậu, mỗi khi cậu nhìn lại thì họ lại vội vàng quay đi, làm ra vẻ như không biết gì.

Du Di bị hành động của họ chọc cười, sau khi mở cửa vào nhà, cậu lấy chai nước khoáng trong túi ra đặt lên bàn.

Lâm Lực đi sau tiện tay cầm chai lên, tò mò hỏi: "Trong chai cậu đựng cái gì vậy, sao trông như một đám khói đen thui?"

Du Di tròn mắt, cậu không ngờ Lâm Lực lại có thể nhìn thấy.

Cậu cũng không giấu giếm, dù sao thứ này cũng phải sống chung một mái nhà với họ, Lâm Lực có quyền được biết.

Vì thế cậu uyển chuyển nói: "À, là thứ ở tầng hai nhà chị Hồng ấy."

Hai giây sau, tiếng thét chói tai của Lâm Lực vang khắp tầng.

Cửa phòng hai bên đều mở ra, mọi người nhìn nhau ngơ ngác.

Du Di không ngờ Lâm Lực đã có thể nhìn thấy những thứ này mà lại dễ sợ hãi đến thế, lại cảm thấy áy náy vì hành động của mình.

Cậu cam đoan sẽ nhanh chóng đưa thứ này đi, và hứa trong thời gian này nhất định không để nó xuất hiện trong tầm mắt Lâm Lực nữa, mới đổi lại được sự tha thứ của đối phương.

Tội nghiệp Lâm Lực vẫn chưa biết, sau này cậu ta sẽ còn thấy nhiều, nhiều, nhiều cảnh tượng như thế này nữa...

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vầng trăng trắng đạp bóng hoàng hôn mà đến, xuyên qua cửa kính, trải ánh sáng dịu dàng đầy mặt đất.

Du Di thắp một nén nhang, cắm vào một cái bát không, trong bát còn có mấy nén vàng mã mua từ cửa hàng đồ cúng.

Theo thời gian trôi qua, khói xanh từ nhang bốc lên lượn lờ, xuyên qua bệ cửa sổ, từ không trung bay xuống, thẳng đến lòng đất.

Du Di đợi thêm một lúc, vàng mã trong bát cũng bắt đầu cháy, nhanh chóng biến thành một đống tro.

Khói từ vàng mã không tan đi, mà dần dần tạo thành một dòng chữ nhỏ trước mặt Du Di: Giờ Sửu khắc nhất.

Du Di hiểu ra, gật đầu nói mình biết rồi, đợi một lát sau, khói vẫn không tan, tiếp tục lơ lửng.

Một lúc lâu sau, cậu mới phản ứng được.

Vàng mã trong bát là đốt cho Vô Thường, nhưng người mang tin đến cho cậu không phải Vô Thường, mà là nhân viên hợp đồng ngoài biên chế của địa phủ, nói đơn giản là mấy con quỷ làm việc bán thời gian.

Mấy con quỷ nhỏ không như các Vô Thường có cúng phẩm, nhưng cũng muốn được cúng tế gì đó, nên muốn lấy chút thù lao từ việc đưa tin này.

Thì ra là vì chưa nhận được tiền nên không chịu đi.

Du Di lại vào bếp tìm một cái bát mới, bỏ số vàng mã còn lại vào.

Sau khi đốt lên lần nữa, cậu theo như lời sư huynh dạy trong ký ức, nói: "Đa tạ đưa tin, có chút lòng thành, mời nhận lấy!"

Quả nhiên, nói xong, trong phòng bỗng nổi lên một cơn gió, cuốn theo ngọn lửa nuốt sạch vàng mã, khi ngọn lửa tắt, cả dòng chữ dừng trước mặt cậu cũng cùng tan biến.

Du Di chuẩn bị thu dọn đồ đạc cất dưới gầm giường, tiện cho lần sau tiếp tục sử dụng.

Không ngờ cậu vừa đứng dậy, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động chói tai, tiếp theo, một lượng lớn sương mù từ khắp nơi phun ra.

Du Di đành ngơ ngác tắm một trận dưới tiếng chuông báo động...

Lâm Lực dẫn Ngu Cảnh Sơ đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng như vậy.

Người mới của anh đầu đội khói, chân đạp nước đen, ướt sũng từ đầu đến chân đứng bên cửa sổ, tay còn cầm một cái bát đã bị đốt đen.

Thấy có người vào, Du Di lau nước trên mặt, ngơ ngác và đáng thương hỏi: "Tại sao trong phòng lại có nước rơi xuống?"

Lâm Lực khó xử: "..."

Lưu Huy ngơ ngác: "..."

Và cả Ngu Cảnh Sơ cũng bị nước làm ướt: "..."

"Đó là hệ thống báo cháy, có lẽ nó tưởng trong phòng có hỏa hoạn nên tự động dập lửa."

Du Di thay đổi sắc mặt, ánh mắt cậu dừng lại trên người Ngu Cảnh Sơ đang đứng phía trước, rồi hỏi: "Có thể tắt nó được không a?"

Khóe mắt Ngu Cảnh Sơ chợt lóe lên một tia cười, vẻ lạnh lùng trên người anh lập tức biến mất một nửa, cứ như thể từ đỉnh mây cao vời vợi bỗng rơi xuống trần gian vậy.

"Được, cậu ra ngoài đã."

Du Di chưa từng gặp phải tình huống như thế này. Hồi nhỏ khi bị ủy khuất, sư phụ và sư huynh sẽ dỗ dành cậu. Khi bị yêu quái và ma quỷ bắt nạt, tuy sư phụ và sư huynh có cười nhạo cậu, nhưng sau khi cười xong họ cũng sẽ giúp cậu trả thù.

Nhưng lần này, Du Di thực sự thấy oan ức, cậu chẳng làm gì sai cả, sao lại đột nhiên thành ra thế này chứ.

Nhìn những thứ bị ướt sũng, lòng cậu lạnh toát, không biết phải đền bao nhiêu tiền nữa, có khi bán cậu đi cũng không đủ.

Lông mi cậu cũng bị nước làm ướt, dính vào mí mắt dưới, tóc thì ướt nhẹp, trong lòng còn ôm một cái bát sứ bị đốt đen.

Trông cứ như một chú cún con đáng thương.