Đại Thần Huyền Học Bóc Phốt Giới Giải Trí

Chương 16

Biểu cảm như vậy khiến Lưu Huy và Lâm Lực cảm thấy xót xa trong lòng.

Như thể nhìn thấy đứa trẻ ngoan của mình đang đi trên đường bỗng bị mấy tên côn đồ bắt nạt vậy.

Du Di hoàn hồn, ôm cái bát vỡ trong lòng bước ra khỏi phòng, lòng đầy buồn bã, cũng không biết có thể lấy việc cúng bái để đền bù không.

Cậu sau này không cần lương nữa, chỉ cần cho ăn ở là được.

Bộ dạng đáng thương này lập tức làm mềm lòng tất cả mọi người.

Nhìn mà Lâm Lực hận không thể tự tát mình một cái, giá như lúc trước đã dẫn cậu đi cùng.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy tro tàn trong bát, mặt không khỏi co giật mấy cái.

"Cậu đốt đồ trong phòng à?"

Du Di cầm chiếc khăn không biết Lưu Huy lấy từ đâu ra lau nước trên tóc, nghe vậy gật đầu.

Đôi mắt cậu vẫn đầy nghi hoặc, người chưa từng thấy thiết bị phòng cháy trong nhà không thể liên hệ hành động của mình với việc tự nhiên mưa được.

Dù sao thì vàng mã của cậu là đốt cho Vô Thường, đâu phải đốt cho Long Vương.

Đến lúc này, ngoại trừ cậu ra, những người còn lại đều đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Lưu Huy cười ha ha: "Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là thiết bị phòng cháy tưởng trong phòng có hỏa hoạn nên tự động dập lửa thôi."

Du Di: "!!!"

Cậu cứ thắc mắc sao lại mưa, hóa ra là chuyện như vậy?

Khiến cậu không những ướt sũng người mà còn mang một thân nợ.

Nghĩ đến đây, người vừa mới lấy lại tinh thần lại chán nản xuống.

Cho đến khi nghe có người hỏi cậu đốt gì?

Du Di không kịp suy nghĩ đã buột miệng: "À, đó là vàng mã đốt cho quỷ sai, nhờ anh ấy..."

Du Di: "..."

Chết rồi, nếu để Lâm Lực biết vừa rồi trong phòng không chỉ có một con ma, nửa đêm Vô Thường còn phải ghé qua một chuyến, anh ta không phát điên mới lạ?

Lâm Lực hét lên, cảm giác hối lỗi trong lòng tan biến: "Cậu nói gì cơ!"

Lâm Lực sợ đến xoay vòng vòng: "Đừng nói với tôi là trong phòng còn ma khác?"

Du Di vừa phủ nhận, vừa lo lắng lùi về phía sau Ngu Cảnh Sơ, hy vọng mượn thân hình cao lớn của anh để che chắn.

Ngu Cảnh Sơ nhận ra hành động của cậu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận ra.

Anh giơ tay chặn Lâm Lực đang định lôi người từ sau lưng mình ra, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lạnh lẽo.

Lâm Lực bị anh chặn lại như vậy, đột nhiên tỉnh táo, nhận ra mình thật sự bị dọa đến mất bình tĩnh rồi.

Anh ta chỉ là một trợ lý, ngay cả chức phó quản lý cũng không có, vậy mà dám chỉ trích nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, hơn nữa từ một góc độ nào đó, Du Di còn là nửa ông chủ của anh ta.

Lại còn ngay trước mặt Ngu Cảnh Sơ.

Trước đây anh ta gặp Ngu Cảnh Sơ còn phải đi đường vòng, thực sự không thể tránh được mới đánh bạo chào hỏi, bây giờ lại dám làm vậy trước mặt anh?

Mình điên rồi sao?

Nói đến nỗi sợ Ngu Cảnh Sơ, ngay cả Lâm Lực cũng thấy khó hiểu.

Lâm Lực từ nhỏ đến lớn vốn có tính cách thẳng thắn, thậm chí có phần gan dạ không sợ trời không sợ đất.

Ngày xưa, anh ta còn coi Ngu Cảnh Sơ trẻ tuổi như anh ta là thần tượng.

Cũng chính vì thần tượng mà mới vào Thần Phong Entertainment.

Lâm Lực hy vọng một ngày nào đó mình có thể trở thành đạo diễn nổi tiếng, mời Ngu Cảnh Sơ làm nam chính.

Đáng tiếc, ước mơ này của anh ta đã tan vỡ ngay khoảnh khắc gặp Ngu Cảnh Sơ, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại sợ Ngu Cảnh Sơ đến vậy. Rõ ràng anh toát ra vẻ nho nhã, kiên nhẫn, tuy có hơi lạnh lùng nhưng không đến mức khiến người khác phải khϊếp sợ.

Nhưng Lâm Lực lại thực sự sợ hãi, nhất là vào đầu tháng khi phải về công ty họp. Lúc đó, cảm giác mà Ngu Cảnh Sơ mang lại không khác gì xem phim ma, còn đáng sợ hơn cả Sadako hay Ma Nữ Tóc Dài.

Thế nhưng vừa rồi, cái khí chất đó của anh bỗng nhiên biến mất.

Chính vì thế mà anh ta nhất thời quên mất vị trí của mình, dẫn đến phạm phải sai lầm lớn.

Lâm Lực: Bây giờ xin lỗi còn kịp không?

May mắn thay, còn có một vị cứu tinh khéo léo giải vây cho họ, dù cách giải vây hơi khó hiểu.

Lưu Huy dè dặt hỏi: "Anh?"

Ngu Cảnh Sơ gật đầu: "Thu dọn đồ đạc đi."

Du Di và Lâm Lực: Họ đang đánh tiếng gì vậy?

Câu chuyện phải kể từ nửa giờ trước.

Sau khi trải qua chuyện sáng nay, Đạo diễn Vương không kìm được sự phấn khích trong lòng, liền gọi điện cho người cộng sự lâu năm Trần Hòa đang ở Hoa Thị.

Không biết nói những gì mà sau khi nghe điện thoại từ Đạo diễn Vương, Trần Hòa suy nghĩ một lúc rồi muốn để Du Di tạm thời chuyển ra khỏi ký túc xá nhân viên, đến ở tạm nhà Ngu Cảnh Sơ, đợi anh ta từ Hoa Thị về sẽ tìm nhà mới cho Du Di.

Dù sao hoàn cảnh của Du Di cũng khá đặc biệt.

Trần Hòa chưa bao giờ đưa ra yêu cầu với Ngu Cảnh Sơ, đây là lần đầu tiên, nên anh không tiện từ chối, chỉ có thể nói qua xem thử.

Ai ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này.

Ban đầu Lưu Huy còn nghĩ để Du Di đến ở nhà sếp vài ngày cũng không phải chuyện lớn, dù sao anh ta cũng hiểu tính sếp mình, không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, hơn nữa thời gian cũng phù hợp, nhà cũng đủ rộng.

Nhưng sau khi thấy hành động của Du Di, anh ta bắt đầu không chắc chắn nữa.

Nếu cậu nhóc này mà làm ra chuyện như vậy ở nhà sếp thì có bán mạng anh ta cũng không đền nổi.

Thôi bỏ đi, đành tìm chỗ khác cho cậu ấy ở vậy, còn hơn là sau này không có tiền đền phải bán thân.

Tuy nhiên, anh ta lại nghe thấy sếp mình đồng ý!

Không chỉ đồng ý, còn bảo anh ta đi thu dọn đồ đạc!

Lưu Huy: Không xong rồi! Sếp có vấn đề rồi!

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, họ dẫn theo Du Di vẫn chưa hiểu chuyện gì, cùng với con ác quỷ được nhét vào trong ba lô, cùng nhau lên xe đi đến nhà Ngu Cảnh Sơ.