Lâm Lực: "..."
Những người khác: "..."
Chắc không phải như họ nghĩ đâu nhỉ?
Đạo diễn Vương vừa uống ngụm trà vào miệng liền phun ra ngay.
Anh ta ho sặc sụa một lúc mới tìm được khoảng trống để thốt lên đầy tuyệt vọng: "Cậu nói gì? Trên lưng anh ta có cái gì bám vậy?"
Trước đây anh ta cũng từng nghĩ đến việc làm vài cảnh hoành tráng trong chương trình, nhưng hoành tráng chứ không phải cảnh chết chóc.
Anh ta đang quay show du lịch với người sống, chứ không phải party của những oan hồn!
Du Di khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ chiếc răng nanh ẩn giấu, mở to đôi mắt cún con ngoan ngoãn nói: "Đạo diễn Vương, anh hiểu nhầm rồi."
Nghe câu này, đạo diễn Vương thở phào nhẹ nhõm, hiểu nhầm là tốt rồi, hiểu nhầm là tốt rồi. Kết quả anh ta chưa kịp thở ra hết một hơi thì nghe Du Di thủng thẳng nói: "Thực ra là có hai cái bám."
Đạo diễn Vương: "..."
Một cái chưa đủ sao? Sao lại thêm một cái nữa?
Đạo diễn Vương đầu nghiêng sang một bên, bất lực ngã xuống sofa.
Người đã chết, đừng cứu.
Nếu là trước buổi trưa, anh ta còn có thể nghĩ rằng vị tổ tông mà Trần Hòa không biết tìm đâu ra này chỉ là hơi khó quản, thậm chí có thể còn hơi thiếu suy nghĩ.
Nhưng sau những chuyện vừa rồi, anh ta chỉ có thể tin rằng Trần Hòa thực sự đã theo yêu cầu của mình, tìm được một người ngoài ngành có ngoại hình không tệ và tài năng phi phàm.
Ồ, nghề chính của người ngoài ngành này có lẽ còn là một đại tiên.
Đạo diễn Vương cảm thấy mình đã gần chết, chết khoảng 40% rồi.
Tưởng Hồng nắm bắt được trọng điểm: "Có liên quan đến việc cậu bóc phốt công khai không?"
Du Di: "Em nói sự thật, anh ta thật sự đã có ba đứa con, hai đứa đã sinh ra, một đứa còn trong bụng mẹ. Còn về đứa trẻ chưa kịp chào đời kia, nó cùng với mẹ nó mỗi tối đều bám trên lưng Hứa Trình Dương."
Cậu nói những lời này mà mắt còn không chớp lấy một cái, nhưng những người khác lại bị miêu tả của cậu dọa cho sợ hãi, huống chi vừa nãy trong phòng họ cũng có thứ đó.
Thấy mọi người một bộ dạng như nuốt phải ruồi, Du Di tưởng họ không tin, bèn bổ sung: "Nếu các anh không tin, em cũng có thể gọi họ tới, lúc đó các anh sẽ tin em."
Cậu vừa nói vậy, tất cả mọi người lập tức hoảng hốt, đặc biệt là vợ chồng Tưởng Hồng, vốn dĩ nhà mình đã không sạch sẽ rồi, nếu lại thêm hai cái nữa thì chẳng phải thành ngôi nhà ma danh bất hư truyền sao?
Sau này con mình nói chuyện với bạn học, người ta nói nhà mình có sân vườn, có bể bơi, không lẽ con mình phải nói trong nhà mình có mấy con ma?
Nghĩ đến đây, cô liên tục lắc đầu: "Thôi, thôi, chúng tôi đều tin cậu, đã cậu nói vậy rồi, tôi và bố nó hoàn toàn tin tưởng."
Hạ Viễn cũng vội vàng phụ họa.
Lâm Lực đã gần khóc thành tiếng, tại sao con đường thăng chức của anh ta lại gian nan như vậy.
Hơn nữa anh ta chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp chưa lâu, tuy anh ta thông thạo chủ nghĩa Mác-Lê, tin tưởng khoa học, trước ngày hôm nay cũng là một người theo chủ nghĩa vô thần kiên định, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không sợ ma được không?
Khi học đại học, ban đêm anh ta còn không dám ra ngoài đi vệ sinh, sợ có ma từ nhà vệ sinh chui ra gϊếŧ mình.
Nhưng vạn vạn lần không ngờ, vì một phút sơ suất mà bị lãnh đạo phạt dẫn người mới.
Người mới của người ta chỉ là tính tình hơi xấu một chút, thủ đoạn hơi độc một chút, lương tâm hơi xấu một chút, keo kiệt một chút, xấu một chút, nhưng người mới của người ta không bắt ma!!!
Lâm Lực chán sống, chỉ có thể âm thầm khóc lóc.
Đã là mọi người đều tin tưởng mình như vậy, Du Di cũng không còn khăng khăng chứng minh nữa.
Cậu ngồi trên sofa, đầu ngón tay mân mê sợi dây đỏ, sợi dây đỏ quấn qua những ngón tay trắng nõn thon dài, dần dần tạo thành một nút thắt đẹp mắt.
"Bây giờ làm sao đây? Ti... anh Du vẫn còn treo trên hot search bị người ta chửi, không lẽ cứ để vậy sao?"
"Trước tiên tìm người gỡ hot search xuống đi, tiền này tôi có thể trả, coi như là cảm ơn Du Di đã giúp chúng ta."
"Ừm, đã là người của công ty rồi thì có thể lấy từ công ty ra."
Đạo diễn Vương nói xong, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Ngu Cảnh Sơ.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi rách nát đó, nhưng phần bị tuột xuống đã được kéo lên.
Lưu Huy không biết tìm đâu ra mấy cái ghim băng, mới tạm thời vá lại được áo.
Ngu Cảnh Sơ không nhịn được cười: "Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi đâu có viết cách giải quyết."
"Nhưng anh có tiền mà."
Công ty giải trí Thần Phong hiện tại của họ được thành lập bởi một số người, trong đó phần lớn vốn đều do Ngu Cảnh Sơ đầu tư, vì vậy dù anh không tham gia điều hành công ty, nhiều việc họ cũng sẽ thông báo cho anh biết.
Hầu hết thời gian, Ngu Cảnh Sơ đều để họ tự thương lượng, nhưng lần này, anh lại do dự.
Một lúc sau, Ngu Cảnh Sơ cân nhắc nói: "Đề nghị của tôi là đừng vội vàng."
"Tại sao?"
Tưởng Hồng không hiểu, chuyện này không phải càng sớm giải quyết càng tốt sao?
"Mấy ngày trước Lưu Huy nghe được một tin tức ở phim trường, trước đây tôi còn nghi ngờ tính xác thực của tin tức này, bây giờ xem ra rất có khả năng là thật."
"Tin tức gì vậy?" Tưởng Hồng hỏi.
Lưu Huy cũng không giấu giếm, kể lại toàn bộ sự việc một cách tỉ mỉ.
Tính cách của Lưu Huy tốt, quan hệ luôn không tệ, thêm vào đó anh ta còn là trợ lý thân cận của Ngu Cảnh Sơ, người chơi với anh ta chưa bao giờ thiếu.
"Chuyện này là trợ lý của Tiền Giai Giai nói với tôi."
Tiền Giai Giai là nữ chính trong bộ phim mới của Ngu Cảnh Sơ, cảnh diễn chung của hai người cũng nhiều nhất.
"Nói về một cô gái không mấy nổi tiếng trong công ty của Tiền Giai Giai..."
Du Di nghe lỏm được một chút, đại khái là một cô gái không biết nhìn người đã bị tên đểu cáng mê hoặc, còn mang thai đứa con của hắn.
Vốn tưởng tên đểu cáng sẽ vui vẻ chịu trách nhiệm với mình, không ngờ hắn lại trở mặt vô tình, trực tiếp đề nghị chia tay.
Cô gái si tình nhất thời nghĩ không thông nên tìm đến cái chết, may được gia đình phát hiện cứu về kịp thời.
"Ban đầu họ đều tưởng cô gái sẽ âm thầm nuốt giận, ai bảo người ta đang nổi tiếng chứ."
Nhưng không ngờ cô gái bình thường rất thấp điệu này lại có lai lịch lớn.
"Nghe nói nhà người ta đang tìm cách để xử Hứa Trình Dương, ước chừng mấy ngày nữa sẽ có động thái."