Chuyện cũ hiện ra như đèn kéo quân, những ghen ghét, oán hận từng tồn tại dường như tan biến, trở nên nhạt nhòa và vô nghĩa.
Ngược lại, hình ảnh hai cô thiếu nữ đuổi bướm trong vườn hoa rực rỡ, hay cùng nhau lén ngắm Tống Ngọc Lang trong tết Nguyên Tiêu, lại đặc biệt rõ nét và xúc động.
Hai bà lão nhìn nhau mà không thốt nên lời, nước mắt cứ thế trào ra, rồi không kiềm chế được mà ôm lấy nhau khóc nức nở.
Khóc cho chính mình, cũng khóc cho đối phương.
Là ngươi đã chứng kiến quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất của ta.
Những nha hoàn, bà tử phủ bá tước vội tiến lên khuyên nhủ, hai người mới dần dần ngừng khóc.
Tống lão thái thái dịu dàng nói: “Ngọc Doanh vẫn như xưa, rạng rỡ.”
Lưu lão thái quân nghe vậy khiêm tốn cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mai, cổ tay trắng trẻo được chăm sóc kỹ càng khẽ lộ ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu lục đế vương trong suốt, nước ngọc tuyệt mỹ. Bà nói:
“Ở tuổi này rồi, đẹp hay không cũng có ai còn để tâm đâu, ngược lại là Minh Châu tỷ tỷ, sao lại già đi nhiều như vậy? Nếu có chỗ khó khăn, sao không sớm nói cho muội biết để muội còn góp chút sức mọn giúp đỡ.”
Tống lão thái thái thở dài một tiếng: “Con cháu trong tộc không có tiền đồ, chẳng phải chuyện người ngoài có thể giúp được… Duệ ca nhi, Thần ca nhi, mau lại đây gặp qua lão thái quân.”
Hai đứa trẻ đồng loạt bước tới, cung kính cúi người hành lễ: “Duệ ca nhi, Thần ca nhi bái kiến lão thái quân, chúc lão thái quân an khang.”
“Đứa bé ngoan, đừng đa lễ, lại đây ngồi với lão thái quân.” Lưu lão thái quân mỉm cười nói, rồi quay sang phân phó bà tử bên cạnh: “Mau mang ít điểm tâm và hoa quả lên cho bọn trẻ. À, cả chuối tiến cống từ Hải Châu mà thánh thượng ban thưởng nữa, mang hết ra đây.”
Hai huynh đệ theo lời ngồi xuống. Tống Cảnh Thần cuối cùng cũng nhận ra lý do vì sao giữa mùa hè nóng nực mà trong phòng lại mát mẻ như vậy. Thì ra trong phòng đặt một thùng đá lớn, bên trong chứa đầy những khối băng to.
Hắn đoán những khối băng này chắc phải thường xuyên được thay mới, nếu không trong cái nóng này đã tan thành nước từ lâu.
Lúc này, Lưu lão thái quân nhìn Tống lão thái thái cười, nói: “Lão tỷ tỷ, Thần ca nhi đứa trẻ này trông giống tổ phụ của nó lắm.”
Tống lão thái thái tinh ý nhận ra trong giọng điệu của đối phương có chút ý tứ hoài niệm, ánh mắt bà hơi xao động, nhưng trong lòng chỉ biết cười khổ: Hóa ra người tỷ muội tốt này của mình cũng là một trong những người từng thầm mến phu quân năm xưa.
Bao nhiêu năm trôi qua, bà ấy vẫn còn nhớ rõ dung mạo của Ngọc Lang, thậm chí chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra Thần ca nhi giống tổ phụ nó, xem ra tình cảm ấy cũng không phải thoáng qua.
Tống lão thái thái không để lộ cảm xúc, chỉ mỉm cười nói: “Thần ca nhi ngoan ngoãn đáng yêu, đúng là có vài nét giống tổ phụ nó.” Nói xong, bà khéo léo chuyển chủ đề:
“Nhắc tới mới nói, hôm nay lão bà tử này chính là mặt dày tới nhờ cậy muội một việc.”
“Lão thái thái mời ngài dùng trà.”
“Hai vị tiểu thiếu gia, xin mời dùng điểm tâm.”
Lúc này, tiểu nha hoàn mang trà bánh lên.
Lưu lão thái quân phất tay, nói: “Mời lão tỷ tỷ dùng trà.”
“Đa tạ muội muội.” Tống lão thái thái cầm tách trà, nhấp một ngụm, cười nói: “Vạn Xuân Nha Thúy, trà ngon, đã bao năm không được nếm qua, hôm nay nhờ phúc của muội mà được thưởng thức.”
Bà dừng một chút, rồi nói tiếp: “Muội xưa nay luôn yêu thích màu xanh, ngay cả trà cũng thích màu nước trong như ngọc này, lão tỷ tỷ đây có một chiếc vòng tay, cất giữ đã nhiều năm, nay tóc bạc da mồi, không còn xứng đeo nó nữa. Ngược lại, làn da trắng trẻo của muội rất hợp, đeo vào nhất định không bôi nhọ nó.”
Nói rồi, lão thái thái lấy ra từ trong người một chiếc vòng ngọc được gói cẩn thận trong khăn gấm thêu.
Lưu lão thái quân định mở miệng từ chối, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc lục đế vương với sắc xanh đậm, trong suốt, tràn đầy sức sống, lời từ chối bỗng nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra được.
Chiếc vòng ngọc này, bà biết, đây chính là chiếc vòng Tống lão thái thái đã đeo trong ngày đại hôn. Đó là bảo vật gia truyền mà mẫu thân bà trao lại, được gìn giữ như báu vật.
Trên đời này, e rằng khó tìm được món nào có màu xanh đế vương hoàn mỹ như thế. Ngay cả chiếc vòng trên tay bà hiện tại cũng không thể sánh bằng. Cho dù là nương nương trong cung cấm, chắc hẳn cũng hiếm người có được một viên ngọc toát lên vẻ linh khí đến vậy.