Đại Ca Cứu Ta, Phụ Thân Cứu Ta!!!

Chương 14

Đúng như Tống lão thái thái nói, bà yêu thích trang sức màu xanh lục, đặc biệt là những món chế tác từ ngọc bích, khó lòng cưỡng lại được.

Nghĩ đến đây, Lưu lão thái quân vội vàng từ chối: “Cái này sao mà được chứ? Đây là món đồ yêu quý của lão tỷ tỷ, muội muội há có thể đoạt đi thứ yêu thích của người khác?”

Tống lão thái thái lại chân thành nói: “Muội muội nghe lão tỷ tỷ ta nói một lời đã. Chúng ta là tỷ muội gắn bó bao năm, ta cũng không vòng vo với muội làm gì. Đại công tử nhà muội hiện là Lễ Bộ Tả Thị Lang, quen biết nhiều văn nhân nhã sĩ. Ta muốn nhờ đại công tử dẫn đường, giúp tiểu tôn ta là Duệ ca nhi được bái nhập môn hạ của Phương đại nho để học tập.”

Nói đến đây, bà ngừng lại giây lát: “Nhân tình đại công tử đi đi lại lại, ắt sẽ có chỗ phải tốn hao, lại còn nợ nhân tình của người khác. Nếu muội muội không nhận vật này, sau này lão tỷ tỷ e rằng có việc chi khó xử cũng chẳng dám nhờ muội nữa.”

Lưu lão thái quân ban đầu cứ nghĩ đối phương nhờ vả đại sự gì, hóa ra chỉ là việc nhỏ như vậy. Nhưng khi nghĩ đến tính tình quái gở, khó chiều, dầu muối không ăn của Phương đại nho, bà không dám đảm bảo:

“Nếu lão tỷ đã mở lời, cho dù trăm khó ngàn khó, muội muội cũng sẽ cố sức giúp một tay. Chỉ là Phương đại nho tính tình cổ quái, ngay cả quý phi nương nương cũng từng bị ông ta từ chối. Mang Duệ ca nhi đến ra mắt thì được, nhưng nhận hay không lại phải xem phúc phận của Duệ ca nhi rồi.”

Nghe vậy, Tống lão thái thái lập tức đứng dậy, nghiêm túc hành lễ với Lưu lão thái quân, nói:

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Muội muội chịu giúp đỡ, lão tỷ tỷ đã vô cùng cảm kích.”

Sau đó, Lưu lão thái quân giả vờ từ chối một hồi, rồi vui vẻ ra hiệu người hầu nhận lấy chiếc vòng ngọc. Nhưng khi đã cầm chiếc vòng trong tay, bà bỗng cảm thấy mình hơi vội vàng.

Từ Minh Châu không phải người ngu ngốc, càng không phải kẻ chịu thiệt. Lần này chịu bỏ ra một món bảo vật quý giá như vậy, ắt hẳn có toan tính không nhỏ.

Chẳng lẽ bà ấy thực sự tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của tiểu tôn tử?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lưu lão thái quân thoáng sáng lên. Bà mỉm cười, gọi Tống Cảnh Duệ đến trước mặt, dịu dàng hỏi: “Khó trách lão tỷ tỷ lại coi trọng cháu đến vậy. Quả thật là tuổi nhỏ mà khí độ phi phàm, cháu đã đọc qua những sách gì rồi?”

Tống Cảnh Duệ cúi người thi lễ, đáp: “Bẩm lão thái quân, cháu hiện đã đọc qua Tam tự kinh, Bách gia tính và Thiên tự văn.”

“Giỏi lắm! Còn nhỏ tuổi mà đã học được ngần ấy sách, đúng là thiếu niên anh tài. Lão thái quân hỏi cháu, mấy bài ấy cháu đã thuộc lòng chưa?”

Tống Cảnh Duệ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Bẩm lão thái quân, cháu ngu dốt, hiện chỉ thuộc được Tam tự kinh, hai quyển còn lại đang cố gắng học thuộc.”

Lưu lão thái quân nghe vậy liền thầm thở phào. Đứa trẻ này quả thực không tệ, đối đáp điềm tĩnh, lời lẽ rõ ràng. Điều đáng khen hơn nữa là trước mặt bà, thằng bé vẫn giữ được thái độ khiêm nhường, không kiêu căng. Rõ ràng Tống lão thái thái đã dạy bảo rất tốt, so với nhứng đứa trẻ bình thường thì đương nhiên không giống, nhưng ở chỗ Phương đại nho lại hiển nhiên không đủ.

Nghĩ vậy, bà cười nói với Tống lão thái thái: “Lão tỷ tỷ, ta thấy cháu bé này thật sự không tệ, tương lai nhất định sẽ làm rạng danh Tống gia.”

Tống lão thái thái cũng mỉm cười, đáp: “Vậy thì xin mượn lời tốt lành của muội.”

Thời gian sau đó, hai lão tỷ muội lại tiếp tục chuyện trò, ôn lại kỷ niệm cũ. Lưu lão thái quân rõ ràng có vẻ thích chọc ghẹo Tống Cảnh Thần hơn một chút. Đứa trẻ này quả thật đáng yêu, mấu chốt là không thông minh lanh lợi như ca ca. Trẻ con nhà người khác, ngốc hơn trẻ nhà mình một chút thì lại càng thấy đáng yêu hơn.