Đại Ca Cứu Ta, Phụ Thân Cứu Ta!!!

Chương 12: Tình thâm

Lưu lão thái quân và Tống lão thái thái vốn là bạn khăn tay từ nhỏ. Thuở bé, tình cảm giữa hai người tốt đến mức như thể một người, luôn sẵn sàng chia sẻ cho nhau những điều tốt đẹp nhất. Ăn cùng một chỗ, chơi cùng một nơi, đó thực sự là quãng thời gian tươi đẹp đáng nhớ.

Sau đó, cả hai dần trưởng thành, Tống lão thái thái biểu hiện càng ngày càng nổi bật. Từ dung mạo, cách hành xử, cho đến danh tiếng bên ngoài, tất cả đều vượt trội hơn hẳn, khiến tình cảm chị em ngày nào dần trở nên khó lòng giữ trọn.

Chính là loại vừa yêu vừa hận, một lời khó tả. Dần dà, khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.

Bước ngoặt trong số phận hai người chính là khi Lưu lão thái quân nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, gả vào phủ bá tước, trở thành thê tử của một kẻ ăn chơi nổi danh trong kinh thành.

Còn Tống lão thái thái thì cãi lại mệnh lệnh của cha mẹ, nhất quyết gả cho người trong lòng mình – Tống Ngọc Lang, người được mệnh danh là mỹ nam số một Lạc Kinh.

Quả nhiên, việc hôn nhân tựa như lần đầu thai thứ hai của nữ nhân, sự thật là Lưu lão thái quân đã thành công. Nhìn người tỷ muội vốn luôn nổi trội hơn mình mọi mặt nay lại sống không bằng mình, loại tâm trạng vui vẻ này, ai có thể hiểu thấu?

Đó chính là sự khẳng định lớn lao nhất cho những tháng năm bà chịu đựng thiệt thòi trong phủ bá tước. Nó khiến bà tin rằng mọi đau khổ, mọi giọt nước mắt đã rơi đều là đáng giá.

Thế nào là tình tỷ muội plastic? Chính là như vậy.

Ngươi quá tốt, ta không thích.

Nhưng ngươi không tốt, ta cũng sẽ vì ngươi mà buồn.

Ta không đòi hỏi nhiều, ta chỉ mong ngươi sống tốt, nhưng không được tốt hơn ta.

Chỉ cần kém ta một chút thôi, chúng ta vẫn mãi là tỷ muội tốt.

Lưu lão thái quân sai người mời người vào, hôm nay, hai người đã không còn thuộc cùng một tầng lớp, đến mức bà suýt quên mất lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào.

Lão thái thái dẫn theo hai đứa cháu nhỏ, theo hạ nhân đi vào phủ, đang giữa mùa hạ, khắp nơi trong Vĩnh Xương Bá phủ tràn ngập sắc đỏ của hoa và sắc xanh của lá, đình đài thủy tạ ẩn hiện giữa cây cỏ, mang đến một cảnh sắc đầy sức sống.

Mấy người đi dọc theo hành lang gấp khúc, chưa bao xa thì qua một cánh cổng tròn, liền đến viện của Lưu lão thái quân, hạ nhân bước vào thông báo.

Chẳng bao lâu sau, hai bà tử cười tươi từ bên trong đi ra, một người vén rèm, một người tiến lên đỡ lấy lão thái thái, nói: “Lão thái thái mau mời vào, lão thái quân của chúng ta đã đợi người lâu lắm rồi.”

Tống Cảnh Duệ nắm tay đệ đệ đi theo sau, Tống Cảnh Thần cảm thấy tay ca ca hơi siết chặt tay mình, đoán rằng ca ca đang khẩn trương, thật ra hắn cũng nên khẩn trương, nhưng nhớ lại lời cha đã nói thì không còn khẩn trương gì nữa.

Hôm đó, sau khi hắn khóc, cha cậu đã hỏi, Thần ca nhi ở nhà của bọn họ sao? Con ăn cơm nhà bọn họ? Không ở nhà cũng không ăn cơm thì dẫu có phú quý ngập trời, cũng liên quan gì đến chúng ta?

Người ta khinh thường con, là vì con tự cúi đầu, trao cho đối phương tư cách để khinh thường bản thân.

Thần ca nhi nhớ kỹ lời của cha: con là con trai của cha, vĩnh viễn không dễ dàng cúi đầu. Nếu có một ngày bắt buộc phải cúi đầu, thì cái cúi đầu của con nhất định phải là cúi đầu quý giá nhất trong thiên hạ.

Hôm nay tổ mẫu và ca ca tuy có việc phải nhờ cậy người khác, nhưng tuyệt đối không thể để họ xem thường chúng ta.

Tống Cảnh Thần lập tức nắm chặt lấy tay ca ca, khẽ nói:

“Ca ca đừng lo, Thần ca nhi sẽ luôn ở bên ca ca.”

Tống Cảnh Thần giống như ở chính nhà mình, tay nắm tay ca ca, đi theo sau lưng tổ mẫu.

Cha từng nói, đừng quá cứng nhắc, phải thả lỏng, phải ung dung; ung dung mới là người danh giá.

Khi Lưu lão thái quân một lần nữa nhìn thấy Tống lão thái thái, bà suýt không nhận ra, đây thực sự là Từ gia đại tiểu thư xinh đẹp động lòng người trước kia sao?