Sau Khi Bị Lạm Quyền Tôi Hủy Hoại Tất Cả

Chương 8

(8)

Từng ngày từng ngày trôi qua, thời gian rất nhanh đã đến kỳ thi đại học.

Mà chuyện mà tôi biết là, do chuyện lần trước nên chuyện đi du học của Thẩm Đình đã thất bại.

Mà mấy ngày này, Thẩm Đình lại an tĩnh một cách không bình thường, thậm chí không có làm trò.

Thi đại học ba ngày, mọi người như bị lột hết một lớp da, khi tôi bước ra khỏi trường thi kia, mọi thứ vẫn như đang nằm mơ vậy.

Tôi thi xong rồi?

Sau đó, tôi trở lại trường học.

Trong trường xảy ra một chuyện khiến tôi không thể nào tưởng tượng được.

Trên đường đi, ngẫu nhiên truyền đến tiếng nghị luận của bạn học.

"Không ngờ tới Khâu Noãn Noãn lại là người như vậy."

"Đúng là biết người biết mặt không biết lòng mà, khuôn mặt thanh thuần như thế mà tâm tư lại xấu xa hết nói!"

"Có lẽ là trong nhà thật sự quá nghèo cho nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới làm ra loại chuyện đó."

...

Tôi nhíu mày, ở trong ánh mắt khác thường của bạn học tôi bước vào phòng học.

Đi vào lớp, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía tôi, trong ánh mắt còn mang theo tia ghét bỏ và khinh thường.

"Trời ạ, cậu ta vậy mà là loại người đó sao!"

Lấy Thẩm Đình làm trung tâm, xung quanh cô ta vây quanh một đám người.

Mà ở ngay trung tâm bảng đen, dán mấy tấm ảnh mơ hồ không rõ.

Tiêu đề là [Học sinh giỏi thanh thuần tình nguyện làm tiểu tam, sau khi tan học hẹn hò với nhà giàu số một thành phố A].

Tấm ảnh chụp thật sự rất mơ hồ, nhưng mà tôi loáng thoáng có thể nhìn thấy được tấm ảnh là ngày bố tôi đến đón tôi bị người ta chụp được.

Góc độ chụp ảnh rất mờ, hơn nữa hai mắt cũng bị gạch đen, thật sự như thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.

Thẩm Đình chống nạnh, hất cao cằm, từ trên cao nhìn xuống đi về phía tôi: "Tôi nói chứ có chút người nha, đê tiện từ trong xương cốt! Vì mấy đồng tiền mà cam tâm tình nguyện bán đứng bản thận, thật là dơ muốn chết!"

Tôi đột nhiên ngẩng mặt đối diện với ánh mắt của tôi, lạnh lùng mở miệng: "Cậu lập lại lần nữa!"

Hiển nhiên Thẩm Đình bị ánh mắt của tôi hù dọa, nhưng bây giờ trong lớp có quá nhiều người, cô ta lại sĩ diện như thế nên làm sao có thể chịu thua được?

Cô ta hất hất cổ, nói tiếp: "Tao nói mày đê tiện, cả nhà mày đều đê tiện!"

Bốp!

Thẩm Đình còn chưa nói dứt câu, tôi đã dùng sức tát cô ta một cái thật mạnh.

Một cái tát kia tôi đã dùng hết sức lực của toàn thân, người nhà của tôi là điểm giới hạn của tôi, tuyệt đối không thể vũ nhục bọn họ.

Thẩm Đình chật vật té ngã xuống đất, không thể tin được nhìn tôi: "Mày dám đánh tao? Mày có biết bố tao là ai không?"

Từ trên cao tôi nhìn xuống cô ta: "Rồi sao? Bố của cậu là Lý Cương à?"

Thẩm Đình thét chói tai bò dậy khỏi mặt đất, giương nanh múa vuốt vọt về phía tôi: "Tao liều mạng với mày!"

Tôi hơi hơi né người sang, tránh đi công kích của cô ta, sau đó tôi nhanh chóng xoay người,đột nhiên nhắm ngay mông của cô ta, dùng sức đá một cái.

Ngay lập tức Thẩm Đình bị đá bay ra khỏi cửa phòng học, té như chó gặm bùn.

Đột nhiên, trong tầm mắt của Thẩm Đình xuất hiện một đôi chân thon dài.

Ngay sau đó kéo theo tiếng thét chói tai vang lên không ngớt.

"Trời ạ, là Khâu Mộng! Thế mà lại là ảnh hậu Khâu Mộng!"

"Sao ảnh hậu lại đến trường học của chúng mình?"

"Không phải là đến bắt gian chứ?"

Thẩm Đình như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, cũng bất chấp bản thân đã gãy mất nửa cái răng.

"Ngài Khâu, ngài đến tìm Khâu Noãn Noãn sao? Nó ở bên trong, đồ tiện nhân không biết xấu hổ kia, nó..."

Nói nói, Thẩm Đình còn không quên dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía tôi, như đang nói, mày xong rồi con.

Nhưng mà, quý bà Khâu nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Đình liếc lấy một cái nào, lập tức lướt qua cô ta, đi về phía tôi.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú nín thở ngưng thần của tất cả mọi người, quý bà Khâu đi đến trước mặt tôi: "Con gái, tay đánh có đau không?"

...

Trong nháy mắt trong lớp lặng ngắt như tờ.

Ba giây sau, trong lớp đột nhiên nổ tung.

"Cái gì? Ảnh hậu vừa mới gọi Khâu Noãn Noãn là cái gì?"

"Con gái! Là con gái! Tôi nghe thấy rồi!"

"Cmn! Thiệt hay giả vậy, Khâu Noãn Noãn là con gái của ảnh hậu Khâu Mộng?"

Nụ cười của Thẩm Đình đông cứng trên mặt.

Trong ánh nhìn chăm chú khϊếp sợ của mọi người, quý bà Khâu chậm rãi nắm lấy bàn tay phải của tôi lên: "Không có chuyện gì thì con đừng tùy tiện đánh chó, làm bẩn tay của mình."

Sắc mặt của Thẩm Đình trắng toát.

"Khâu Noãn Noãn là con gái của bà sao? Sao có thể? Đây..."

Bạn học xung quanh nổ tung rồi.

"Khâu Noãn Noãn là con gái của Khâu Mộng, vậy Lục Vũ Ninh không phải là bố của Khâu Noãn Noãn sao?"

"Cmn! Ảnh hậu là mẹ tôi, nhà giàu số một thành phố là bố tôi, loại giả thuyết cốt truyện trong tiểu thuyết thế như xảy ra ở bên cạnh tôi sao!"

"Cmn, cái bối cảnh cái thân phận này, thế nhưng mà Khâu Noãn Noãn lại khiêm tốn như vậy, không giống như Thẩm Đình có một người bố làm tổng giám đốc thì cái đuôi không thể giấu được mà vểnh lên tới tận trời rồi."

Vài giây sau, một tiếng thét chói tai đột nhiên cắt ngang tiếng thảo luận xung quanh.

"Ảnh hậu, có thể ký tên cho con không? Mẹ của con thật sự rất thích dì luôn đó!"

Trong nháy mắt, kích động toàn bộ không gian.

"Ảnh hậu! Cháu yêu dì! Cháu có thể chụp ảnh chung với dì không?"

"Con con con... con tới trước..."

Quý bà Khâu chỉ cười trả lời: "Đừng có gấp, mọi người từng người từng người đến."

"Cmn! Ảnh hậu quá trời dịu dàng rồi!"

"Khâu ảnh hậu vừa mới cười với tôi sao?"

"Là với tôi! Là cười với tôi!"

"Tôi mặc kệ, tôi là người đầu tiên!"

Đám người lập tức vây xung quanh quý bà Khâu, bỏ lại Thẩm Đình với vẻ mặt dại ra.