(9)
“Ôi trời, tôi tới không đúng lúc à, quý cô Khâu vội vậy sao?”
Cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Đúng là người giàu số một thành phố quý ngài Lục.
“Cmn! Hôm nay là ngày may mắn gì thế này, là nhà giàu số một thành phố đó! Thế mà là nhà giàu số một thành phố! Kiếp này tôi còn sống mà có thể được nhìn thấy người sống rồi!”
“Nhà giàu số một thành phố, nhà giàu số một thành phố! Phù hộ con phát tài phát lộc!”
“Con nữa con nữa! Phù hộ con mua vé số trúng được một trăm triệu!”
Trong nháy mắt, quý ngài Lục cũng bị vây quanh.
Thẩm Đình vẫn còn xịt keo đứng tại chỗ, hình như có chút không dám tin.
Lắp bắp một lúc lâu: “Không phải trong nhà Khâu Noãn Noãn nuôi bò sao? Sao lại… sao lại…”
“Cháu gái ngoan! Nội tới rồi nè!”
Ngay lúc này, ông nội của tôi giang rộng hai tay đột nhiên lao về phía tôi.
“Cuối cùng cũng thi xong rồi! Cháu gái ngoan của nội!”
Nói xong còn bế tôi lên xoay hai vòng.
Trong lúc được bế xoay vòng, tôi còn không cẩn thận đá Thẩm Đình đứng ở bên cạnh khiến cô ta ngồi phịch xuống ghế.
Ừm, thật sự là không cẩn thận.
Bạn học với đôi mắt sắc bén nhận ra ông nội của tôi.
“Đây không phải là người có nông trại nuôi bò tỷ phú Lục Vinh sao? Nghe nói trang trại của ông ấy có mấy ngàn con bò, lần trước còn quyên góp cho nước M mấy trăm con bò nữa đó!”
“Vậy không phải thịt bò trong thịt trường hơn phân nửa là từ trang trại của ông ấy cung cấp sao?”
“Cmn! Tôi là bạn học của Khâu Noãn Noãn, có phải tôi cũng có thể gọi ông ấy là ông nội không?”
“Cậu đừng có kêu bừa, đây là ông nội của tôi!”
“Đây là ông nội của tôi!”
“Ông nội của tôi!”
Ngay lập tức trong lớp như mấy đứa nhóc hồ lô.
Một đám người vây quanh gọi mãi không ngừng.
Ông nội!
Ông nội!
Không chỉ là bạn học, còn có các phụ huynh cũng lấn tới,ùa vào trong phòng học.
Thẩm Đình bị đẩy tới đẩy lui trong đám bạn học ríu ra ríu rít, lại lần nữa bị xô ngã xuống đất.
Ngay cả hiệu trưởng cũng cúi đầu khom lưng mới chui vào được, kích động mà nắm tay bố tôi.
“Ngài Lục, thì ra Khâu Noãn Noãn là con gái của ngài sao? Là mắt tôi vụng về, lúc trước có chỗ tôi làm không đúng, xin ngài rộng lượng bỏ qua, rộng lượng bỏ qua cho…”
Bố tôi bình tĩnh rút tay ra, gật đầu.
“Đúng là mắt có chút vụng về, cho nên tôi cảm thấy ông không thích hợp làm chức hiệu trưởng nữa đâu.”
“Đúng vậy.” Mẹ tôi cũng đi tới: “Ba năm nay con gái của tôi cần cù chăm chỉ, cho dù là như thế mà ông cũng đưa phần học bổng đó cho người khác, ỷ mạnh hϊếp yếu, dáng vẻ ỷ thế hϊếp người này hiệu trưởng ông làm được không tồi đâu.”
Sắc mặt hiệu trưởng trở nên xám ngoét, như ăn phải đống phân: “Tôi… tôi… tôi không biết Khâu Noãn Noãn là con gái của ngài, nếu… nếu là biết… tôi…”
Bố tôi lạnh giọng cắt ngang hiệu trưởng: “Mặc kệ học sinh có bối cảnh hoàn cảnh như thế nào, thì là một người hiệu trưởng đứng đầu trưởng học, quan trọng nhất là công bằng liêm chính, đủ loại cách làm của ông đều đủ để cho học sinh thất vọng buồn lòng, những học sinh không có cách nào khiếu nại thì sao, có phải chỉ có thể bị oan khuất trắng trợn như vậy không? Cho nên tôi cảm thấy cho dù là hiệu trưởng, hay là giáo viên, ông cũng không thích hợp.”
Người dại ra cùng với hiệu trưởng còn có Thẩm Đình.
Tôi đi đến trước mặt cô ta vẫn đang ngã ngồi trên đất: “Quên nói với cậu một chuyện, công ty Tinh Diệu là của tập đoàn của bố tôi.”
Sắc mặt Thẩm Đình đã trắng giờ còn trắng hơn.
Cô ta luống cuống tay chân, dù sao thì cô ta dựa vào ông bố tổng giám đốc kia của mình mới có thể tác oai tá oái như vậy.
“Đúng vậy.” Mẹ tôi đi tới: “Chuyện bố của cô tham ô của công ty tôi đã điều tra rõ rồi, mức độ tham ô quá lớn nên tôi đã liên lạc với bộ phận liên quan, kiện ông ta ra tòa rồi, còn phần tòa án phán quyết mấy năm thì tôi cũng không biết đâu.”
Mẹ tôi ghét nhất người khác nghĩ mình là bình hoa.
Thẩm Mạnh Vĩ cảm thấy mẹ tôi chỉ là bình hoa có túi da bên ngoài, nên to gan lớn mật, mấy năm gần đây vừa tham ô vừa hối lộ, số tiền không phải là con số nhỏ nữa.
Thẩm Đình muốn khóc, cầu xin lôi kéo góc áo của mẹ tôi.
“Ngài Khâu, con… bố con ông ấy vô tội, chắc chắn ông ấy sẽ không làm loại chuyện này, ông ấy…”
Mẹ tôi ghét bỏ rút tay ra, ba tôi cũng đi tới.
“Nếu không cô đi tới nhìn mặt bố mình lần cuối đi, có lẽ bây giờ ông ta đang ở cổng trường đó.”
Còn chưa nói dứt câu, Thẩm Đình đã vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi phòng học.
Vừa ra khỏi cổng trường, Thẩm Đình nhìn thấy Thẩm Mạnh Vĩ bị cảnh sát còng tay, áp giải đi vào xe cảnh sát: “Bố!”
___
Đã có kết quả thi đại học.
Tôi là người đứng nhất, trở thành thủ khoa của thành phố A.
Cuối cùng cũng như ý nguyện vào đại học A.
Mà thứ khiến tôi ngạc nhiên là bởi vì Thẩm Đình không có cách nào đi du học được nữa nên trong quá trình thi đại học đã bí quá hóa liều gian lận.
Đương nhiên mọi chuyện được điều tra rõ, hủy bỏ kết quả thi đại học, cấm thi ba năm.
Hiệu trưởng trường Nhất Trung cũng thay đổi người.
Nghe nói là một học sinh khó khăn được bố tôi nâng đỡ, dựa vào sự cố gắng và thực lực của bản thân, từng bước một đi lên.
Sau khi hiệu trưởng mới được nhậm chức, phong cách học tập giản dị công bằng của Nhất Trung được quán triệt hoàn toàn.
Bên trong công ty Tinh Diệu cũng thay máu lại một lần nữa. Những sâu mọt không tài cán gì đều bị mẹ tôi đuổi việc hết. Sau đó bà cũng giao công việc cho đoàn đội chuyên nghiệp toàn quyền xử lý.
Hiện tượng tham nhũng hối lộ không còn xuất hiện nữa.
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển kia, cả nhà đều cười tươi như hoa.
Chỉ có ông nội của tôi là xụ mặt.
Xong rồi, trang trại mấy ngàn con bò không có người thừa kế rồi.
〈 xong 〉