Sau Khi Bị Lạm Quyền Tôi Hủy Hoại Tất Cả

Chương 7

(7)

Một tháng trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Tôi đeo cặp sách lại lần nữa trở lại trường học.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa mới bước vào cổng trường đã đυ.ng phải Thẩm Đình.

Với cả… Thẩm Mạnh Vĩ.

Hai bố con bọn họ khoanh tay, cao cao tại thượng hất cằm, như hai con cua bò ngang qua.

Đi tới, còn không kiên nhẫn mà liếc nhìn tôi, tháo kính râm ra liếc nhìn tôi một cái.

“Ôi chao, đây không phải là Khâu Noãn Noãn sao? Hết bị đình chỉ quay lại rồi à?”

Nói xong, cô ta lôi kéo bố mình đi về phía trước, dương dương tự đắc đi về phía khu dạy học bên kia.

Bạn học kế bên kéo tôi lại, nhỏ giọng thì thầm nói với tôi hai ba câu: “Hôm nay trường học quyên tiền, làm trò trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường cử hành quyên góp từ thiện, Thẩm Đình còn cố tình kéo bố của cậu ta đến, đây không phải là muốn làm nổi bật sao?”

Tôi lập tức hiểu ra, thì ra là muốn nổi bật à.

Buổi chiều, cử hành quyên góp đúng giờ.

Thẩm Mạnh Vĩ cao ngạo ngồi ở trên ghế trên cùng, thân hình cao to mập mạp lập tức chiếm cứ hai vị trí. Còn vô cùng đắc ý bắt chéo chân.

“Quyên góp từ thiện đến đây là kết thúc, ở đây người đầu tiên tôi muốn cảm ơn chính là ngài Thẩm Mạnh Vĩ đây, lần này ngài Thẩm đã quyên góp tổng cộng 100 vạn, người quyên góp nhiều nhất, chúng ta cho ngài ấy một tràng pháo tay thật nồng nhiệt nào, cảm ơn ngài Thẩm tốt bụng nhân ái.”

Thẩm Mạnh Vĩ kiêu căng đứng lên trong tiếng vỗ tay cùng với tiếng nghị luận khe khẽ của mọi người, mỉm cười gật đầu ý bảo được rồi.

Khi ông ta định cầm lấy microphone chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ của bản thân thì có một giọng nói vừa quen thuộc vừa vang dội vang lên trong đám người: “Hai trăm vạn!”

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người bị hấp dẫn đến nơi phát ra tiếng nói, tôi cũng nhìn lại.

Chỉ thấy trong đám người, một người đàn ông nam tính không rõ diện mạo đang giơ tay lên, ông ấy đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, che giấu bảo bọc bản thân vô cùng cẩn thận.

Nhưng cho dù kín kẽ thế nào thì tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, chính là bố của tôi, ngài Lục.

Bố tôi cũng nhạy bén nhận ra ánh mắt của tôi, ông ấy hất hất cằm, hơi hơi mỉm cười với tôi.

Hiểu rồi, bố tôi đến chống lưng cho tôi rồi.

Hiệu trưởng lập tức vui vẻ ra mặt, vui vẻ cầm microphone lên: “Quý ngài này, xin hỏi ngài muốn quyên góp hai trăm vạn sao?”

Bố tôi gật gật đầu.

Hiệu trưởng lập tức vui vẻ hoan hô: “Chúc mừng quý ngài đây, từ trước đến nay cũng là người đầu tiên quyên góp nhiều nhất.”

Dưới sân khấu mọi người bàn tán sôi nổi.

"Đây là ai thế?"

"Không biết, nhưng cảm thấy rất giàu, cậu nhìn kính râm ông ấy đeo kìa, là bộ sưu tập mới nhất của mùa xuân năm nay của Gucci đó, toàn cầu chỉ có mười chiếc, trong đó có một cái là của nhà giàu thành phố A đó.”

“Cậu xem cậu xem, bộ vest mà ông ấy đang mặc kia, nếu như tôi không nhìn lầm thì là do nhà thiết kế tư nhân người Thụy Sĩ tự thiết kế đó, giá cả đó không phải có tiền là mời người được đâu, mà nghe nói có tiền cũng không mua được.”

“Cậu xem, chiếc đồng hồ trên tay của ông ấy có phải là chiếc Patek Philippe trong hội đấu giá từ thiện Only Watch không? Giá bán của nó là 2.5 trăm triệu nhân dân tệ ấy?”



Tập thể ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên người của bố tôi.

Sắc mặt Thẩm Mạnh Vĩ lập tức khó coi, rống lớn: “250 vạn!”

Hiệu trưởng cười như muốn nở hoa: “Ngài Thẩm, ngài muốn quyên góp 250 vạn sao?”

Thẩm Mạnh Vĩ cong môi, tràn ngập ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn bố tôi.

“Trời ạ, ba của Thẩm Định vậy mà quyên góp 250 vạn!”

"300 vạn!"

Bố tôi lại giơ tay lên.

“300 vạn!” Hiệu trưởng cười toét miệng, đến độ đau cả quai hàm.

Kích động sắp không cầm nổi microphone rồi.

“Trời ạ, người này có thân phận gì vậy?”

Thẩm Mạnh Vĩ lại cắn chặt răng, nhắm mắt lại, nhịn đau hét: “500 vạn!”

Toàn trường lập tức yên tĩnh.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, cả kinh không nói được lời nào nữa.

Thậm chí đến cả tôi cũng cảm thấy có hơi kinh ngạc.

Bố của Thẩm Đình chịu đua như vậy ư!

Vài giây sau, đang lúc tất cả mọi người đang đắm chìm trong nỗi khϊếp sợ thì một tràn tiếng vỗ tay vang lên.

“Bốp bốp bốp…”

Bố tôi là người vỗ tay đầu tiên.

Ông ấy đứng lên: “Ngài Thẩm đây quả thật là có tài có đức, ra tay rộng rãi, tôi thay mặt toàn bộ học sinh và nhà trường cảm ơn ngài Thẩm, tôi hổ thẹn tự nhận không bằng, tạm lánh mũi nhọn vậy, người xếp thứ nhất vẫn nên để lại cho ngài Thẩm đây thôi.”

Thẩm Mạnh Vĩ lập tức sững sờ tại chỗ, vẻ mặt dại ra nhìn bố tôi.

Sự nổi bật này, trả giá quá đắt.

Cho đến khi vẻ mặt hiệu trưởng nịnh nọt đem chi phiếu đưa đến trước mặt Thẩm Mạnh Vĩ: “Ngài Thẩm?”

Tay cầm bút của Thẩm Mạnh Vĩ chần chờ không nhúc nhích.

Lần ký này, chính là 500 vạn đó!

Bố tôi lại đứng lên một lần nữa: “Chẳng lẽ ngài Thẩm đây không bỏ được sao?”

Thẩm Mạnh Vĩ hung tợn nhìn về phía bố tôi, cắn chặt răng, vô cùng không cam lòng nặng nề ký tên mình vào tờ chi phiếu kia.

Còn bố tôi thì không tốn một đồng nào, nhưng cũng lấy hết sự nổi bật rồi.

Cao thủ! Đúng thật là cao thủ!

____

Sau khi tan học, tôi rẽ trái rẽ phải, vô cùng lưu loát chui vào xe của bố tôi.

“Bố, sao bố lại đến đón con vậy?”

Bố tôi cười đánh tay lái, cưng chiều nhìn tôi: “Còn có hơn mười ngày nữa là thi đại học rồi, bố có thể không đến sao?”

Tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, hình như cũng không phải đường về nhà.

Cho đến khi… xe dừng lại ở một quán ăn tối bên đường.

“Ông chủ, 20 xiên mề, 50 xiên thịt dê, 30 xiên thịt bò, với cho thêm hai chai nước.”

Bố tôi lưu loát hét to về phía chủ quán.

“Sắp phải thi đại học rồi, bố lén dẫn con ra ngoài thả lỏng tâm trạng, ngàn vạn lần đừng để cho mẹ con biết, nếu không đến lúc đó lại cằn nhằn bố nữa.”

Bố tôi giơ cao ly, cụng ly với tôi: “Chúc con gái của bố thừa thắng xông lên, lấy được thủ khoa!”

Vừa ăn tôi nghe bố tôi nói, hình như bố của Thẩm Đình lấy tiền của công ty để chi trả số tiền 500 vạn quyên góp kia.

Quý bà Khâu đã liên hệ với công ty tài vụ để thẩm tra đối chiếu tiền tài của công ty.

Tiền đó, hình như cũng không ít đâu.