Sau Khi Bị Lạm Quyền Tôi Hủy Hoại Tất Cả

Chương 6

(6)

Tôi nhìn về phía hiệu trưởng qua khe hở của cánh cửa, ông ta đang liên tục trấn an Thẩm Mạnh Vĩ, dù sao cũng không có ai băn khoăn trước đồng tiền cả.

Nhưng mà bọn họ lại không biết rằng cổ đông lớn nhất của trường học cũng là bố của tôi.

Một trong các sở thích lớn của ông ấy là đầu tư xây dựng trường học, phần lớn trường học của thành phố A đều là do ông ấy quyên tặng.

Buổi chiều, sau khi tan học, tôi gọi điện thoại cho mẹ của tôi.

"Mẹ, bao lâu rồi mẹ không đến công ty?"

Bên kia truyền đến tiếng chơi mạt chược: "Dừng! Nhị hồ!"

"Hả? Con nói công ty nào?" Hình như mẹ tôi rất bận, còn liên tục nói: "Nhanh nhanh nhanh, có đi không? Không đi là tôi ra bài nhe."

Tôi bất đắc dĩ thở dài: "Công ty Tinh Diệu ạ."

Bấy giờ mẹ tôi như mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Đúng rồi, trong công ty Tinh Diệu có người tên là Thẩm Mạnh Vĩ, mẹ có rảnh thì nhớ đi điều tra một chút nha."

Xem ra, có một số việc không thể đợi được đến sau khi thi đại học rồi.

____

Buổi chiều đó, Thẩm Đình cầm tờ đơn xử phạt do trường vừa mới phát, đi đến trước mặt tôi oang oang nói: "Bạn học Khâu Noãn Noãn, ngạo mạn vô lễ, ỷ mạnh hϊếp yếu, ác ý bắt nạt bạn học, miệt thị thầy cô, thái độ cực kỳ vô phép, trường học hạ hạnh kiểm cậu xuống một bậc, hơn nữa yêu cầu đình chỉ học một tháng, tự suy nghĩ lại cho tốt, hy vọng các bạn học khác lấy đó làm gương mà tránh né."

Thẩm Đình làm trò đứng trước tất cả các bạn học, lớn tiếng đọc lại nội dung xử phạt của trường học.

Trong lúc nhất thời, nhóm chân chó của Thẩm Đình lập tức phóng các ánh mắt lạnh băng về phía tôi, còn những bạn học khác thì nhìn tôi bằng ánh mắt đồng tình.

Dù sao thì sắp tới kỳ thi đại học rồi, mỗi một ngày đều vô cùng quý giá, huống chi là đình chỉ học một tháng.

Nhưng tôi không thèm để tâm một chút nào.

Vừa lúc tôi có thể làm cá mặn thoải mái ở nhà.

Miễn cho một đám chân chó của Thẩm Đình cứ ríu rít trước mặt tôi.

Trong lúc tôi đang dọn dẹp cặp sách, Thẩm Đình lại dẫn đám chân chó đến, đắc ý oang oang cái miệng không đổi, vẻ mặt châm biếm nhìn tôi: "Ai nha nha, đã nói với cậu từ sớm rồi mà mà cậu lại không thèm nghe, sao lại cứ muốn đấu với tôi chứ? Giờ thì hay rồi, vừa ngã cái té sấp mặt luôn."

Nhóm chân chó của Thẩm Đình cũng bắt chước Thẩm Đình khinh bỉ nhìn tôi: "Đúng vậy đúng vậy, gần đây bố của Thẩm Đình còn tăng lương nữa đó, thu nhập một năm của người ta hơn một trăm vạn rồi, có lẽ cả đời này của cậu cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền vậy đúng không?"

Thẩm Đình ra vẻ che miệng cười cười: "Hơn một trăm vạn, có lẽ ngay cả tiền âm phủ thì nhà cậu ta cũng không có nhiều như vậy đâu."

Từ từ, hơn một trăm vạn?

Tiền lương của Tinh Diệu không thể nào cao như vậy được, không phải là tham ô tiền của công ty đó chứ? Tham ô cỡ đó thì muốn vào cục cảnh sát hay gì vậy?

Là năm năm hay là mười năm?

Thấy tôi không trả lời, Thẩm Đình có chút thẹn quá thành giận, tức giận đến mặt mũi méo xệch, đi lên túm lấy cánh tay của tôi: "Đồ thấp kém nuôi bò hôi thối, tao đang nói chuyện với mày đấy!"

Không đợi tôi kịp phản ứng, Thẩm Đình lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, dáng vẻ nũng nịu khiến tôi vô cùng ghê tởm.

Bốp!

Một tiếng bạt tai vang dội in lên mặt Thẩm Đình, Thẩm Đình lấy tay che lại sườn mặt.

Từ từ, tình huống gì đây?

Hai tay tôi đang ở trong cặp sách nha.

"Đình Đình!"

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng rống giận của Thẩm Mạnh Vĩ.

Ngay sau đó một trận gió mạnh thổi qua bên cạnh tôi.

"Mày dám đánh con gái tao!"

Thẩm Đình ửng đỏ hai mắt, khóe mắt ngân ngấn nước mắt: "Bố, Khâu Noãn Noãn cậu ta bất mãn với sự xử phạt của trường học, cho nên, cậu ta mới đánh con..."

Thẩm Mạnh Vĩ tức giận đến độ miệng méo xệch, nhảy dựng lên chỉa vào mũi tôi mắng xối xả: "Cái đồ thấp kém nuôi bò hôi thối như mày mà cũng dám đánh con gái của tao, có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tao sẽ khiến tất cả các trường học của thành phố A này không có trường nào dám nhận mày vào học hay không!"

"Tôi không có đánh cậu ta."

Tôi lạnh mặt, nhìn hai bố con diễn thành tinh thế này, quả nhiên là bố con, mấy lời uy hϊếp người ta không khác gì nhau.

"Không phải mày thì có thể là ai! Tao nhìn thấy hết rồi! Tuổi còn nhỏ mà còn học nói dối, có tin tao đánh chết mày hay không!"

Vừa nói xong, ông ta như muốn vung tay lên đánh tôi.

Tôi cười lạnh, không hề né tránh, nếu như để bố mẹ tôi biết, thì bọn họ sẽ như thế nào nhỉ?

Đang lúc tưởng tượng thì phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói gấp gáp vội vàng cắt ngang sự tưởng tượng của tôi.

"Khâu Noãn Noãn! Nhanh! Đi gặp lãnh đạo với thầy!"

Hiệu trưởng hoang mang rối loạn đẩy cửa phòng học chạy vào, thở hổn hển, nắm lấy cánh tay của tôi lôi tôi ra ngoài cửa: "Nhanh lên! Lãnh đạo của thành phố chỉ tên nói họ muốn gặp trò!"

Tôi hất tay của hiệu trưởng ra: "Không đi!"

Sắc mặt hiệu trưởng hết đỏ lại trắng, lại lần nữa túm chặt lấy cổ tay của tôi: "Thời khắc mấu chốt, đừng có ương bướng nữa!"

Tôi lại tránh đi bàn tay của ông ta một lần nữa: "Cái gì mà ương với bướng, tôi đã bị xử phạt đình chỉ học rồi, đương nhiên tôi phải dọn dẹp sách vở rồi về nhà suy nghĩ lại nữa."

Khuôn mặt hiệu trưởng từ hồng đến xanh lại đỏ, tức giận đến độ toàn thân run rẩy, đù sao thì bên trong thành phố có tiếng gió nói rằng năm nay hiệu trưởng muốn thăng chức.

Lãnh đạo thành phố đến ngay bây giờ, làm sao ông ta dám chậm trễ.

Hiệu trưởng đổ đầy mồ hôi, lau lau trán: "Vậy đi, trò đi gặp lãnh đạo với thầy trước, chuyện đình chỉ học còn có thể thương lượng lại."

"Cũng đúng." Tôi sảng khoái vỗ vỗ tay.

Sắc mặt hiệu trưởng lập tức vui vẻ.

"Vừa lúc, tôi cũng có thể nói với lãnh đạo thành phố rằng tôi đã phụ kỳ vọng của bọn họ, kỳ thi đại học sắp tới tôi bị trường học đơn phương đình chỉ học, vì sao? Bởi vì..."

Sắc mặt hiệu trưởng vừa mới tốt lên lại chuyển sang âm trầm, sầu đến độ may đen giăng đầy, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Khâu Noãn Noãn! Trò cố ý đúng không!"

Tôi cười cười: "Không phải cố ý, là cố tình."

Lãnh đạo gì đó, ai thích gặp thì đi gặp đi!

Nói xong, tôi lấy cặp sách, đi về phía cánh cửa phòng học, vừa mới đi được hai bước, tôi lại đi lui trở về, nhìn Thẩm Đình.

Bốp!

Trong tiếng kinh ngạc của các bạn học trong lớp, tôi dùng hết sức lực toàn thân, dùng sức tán một cái lên mặt Thẩm Đình.

Quay đầu nhìn về phía dưa hấu sống đang trợn mắt há hốc mồm kia, mỉm cười ngọt ngào: "Ông thấy rõ chưa? Cái này mới là tôi đánh nè, vừa rồi không phải tôi đánh đâu."

____

Khi tôi bị đình chỉ học một tháng, người vui mừng nhất lại là bố mẹ tôi và cả ông nội tôi.

Bọn họ hận không thể vây quanh ở bên cạnh tôi 24/7, ông nội cũng thường xuyên đến nhà tôi đưa thịt bò tươi ngon cho tôi.

"Mẹ, gần đây mẹ có đi Tinh Diệu không?"

Trong miệng tôi nhai thịt bò khô, nói năng không rõ chữ hỏi mẹ tôi.

Ảnh hậu vì chú trọng quản lý dáng người, nên không thèm ăn gì, nằm ở trên ghế nằm nhàn nhã uống trà.

Trong lời nhắc nhở của tôi, ảnh hậu rảnh rỗi cả ngày cuối cùng cũng bớt thời gian đến công ty.

Qua nhiều lần trắc trở, rốt cuộc bố mẹ tôi đã tra rõ chuyện này.

Lại thêm một ngày nữa trôi qua.

Vài ngày sau.

Dì Mạnh mang giày cao gót đi tới nhà tôi, nhìn thấy tôi đang vội vàng gặm thịt bò: "Mấy ngày nay sống nhàn nhã quá ha."

Tôi vỗ vỗ vào ghế dựa ở bên cạnh, ý bảo dì Mạnh ngồi xuống.

"Noãn Noãn, dì nói với con chuyện này, không phải lần trước lãnh đạo thành phố đến trường của con sao? Chỉ tên nói họ muốn gặp con, sau đó con không thèm đi gặp, hiệu trưởng thật sự không còn có cách nào đành phải kéo Thẩm Đình đi, ai biết cô ta không biết cố gắng như vậy, một câu hỏi đã hết ba cái không biết, hiệu trưởng tức giận đến độ mặt mũi mất hết, cả tuần trước đều nằm ở nhà dưỡng bệnh đó."

Tôi cười lau miệng, mộng tưởng thăng chức của hiệu trưởng lần này chắc là không còn cơ hội nữa rồi.

Trò chuyện một hồi, mẹ tôi mang giày cao gót vội vã chạy về phía tôi, sau đó ném túi xách hàng hiệu lên sô pha.

"Tức chết mẹ rồi, thật sự nghĩ mẹ là đứa ngốc sao? Mấy năm nay cái tên họ Thẩm kia vậy mà tham ô nhiều tiền của công ty như vậy!"

Có thể làm bà Khâu tức giận như vậy, có lẽ cũng đã dẫm lên khu vực sấm sét của bà ấy rồi.

Bà Khâu chỉ vào cái mũi của mình: "Hứ, chẳng lẽ trông mẹ giống người dễ lừa gạt tới vậy sao? Ngày thường mẹ chỉ là không vui vì mấy đồng tiền mà đến công ty, kết quả thế nhng lại sinh ra một con giòi bọ như vậy!"

Ông Lục vội vàng trấn an bà Khâu.

Cũng không biết nói vào tai bà ấy cái gì đó, bà Khâu lập tức vui vẻ hẳn lên.

Sau khi nói bóng nói gió, tôi biết được hình như Thẩm Mạnh Vĩ vẫn còn nhậm chức ở Tinh Diệu kia.

Hình như còn thăng chức nữa.

Nhưng mà tôi hiểu.

So về sự phúc hắc, ai có thể sánh được với bố mẹ tôi.

Trèo càng cao, té càng đau.