(5)
Dì Mạnh khinh thường quay đầu lại nhìn về phía hiệu trưởng: "Đương nhiên là quen biết rồi, mẹ của con bé là..."
Tôi lập tức kéo lấy tay của dì Mạnh, vội vàng cắt ngang lời nói của dì: "A... lâu rồi không gặp dì Mạnh, lần thi lúc trước là dì trao huy chương cho con đây mà, mẹ con rất khỏe."
Tôi liều mạng đưa mắt ra hiệu cho dì Mạnh, tròng mắt thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài luôn rồi thì dì Mạnh mới đột nhiên hoàn hồn lại: "Đúng đúng đúng, Noãn Noãn à, con vô cùng xuất sắc, dì có ấn tượng rất sâu với con, rất nhiều lần thi về tri thức con đều đứng nhất cả."
Không biết Thẩm Đình từ đâu chui ra, sửa sang lại cổ áo của mình, khiêm tốn giơ tay ra muốn bắt tay: "Chào ngài lãnh đạo, em tên là Thẩm Đình, lần thi tri thức trước em cũng may mắn được tham gia, không biết ngài có ấn tượng với em không?"
"Có, đương nhiên là có!" Dì Mạnh trả lời dứt khoát lưu loát.
Thẩm Đình lập tức ngạc nhiên, trên mặt không khỏi lộ ra sự vui vẻ.
"Ai mà không biết trò chứ? Lần thi trước trò gian lận bị trường bắt được, sao mà tôi không nhớ cho được."
Vừa nghe thấy vậy tôi không nhịn được bật cười.
Sắc mặt Thẩm Đình trở nên lúc đỏ lúc trắng.
Lúc ấy chuyện gian lận này vừa bị tuôn ra một cái, bố của Thẩm Đình phải tiêu rất nhiều nhân lực và cả tài lực mới có thể áp được mọi chuyện xuống.
Cho nên, người biết chuyện này cũng không có mấy ai.
Đúng là bố mẹ của tôi, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên!
Tập thể mọi người lại yên tĩnh lại lần nữa.
Mấy giây sau, mọi người cười rộ lên.
"Trời ạ, thì ra Thẩm Đình gian lận!"
"Cậu nhìn xem bộ dạng này của cậu ta đi, đầu óc này là người có thể tham gia thi thố gì sao?"
"Có lẽ bố cậu ta đã sầu chết khϊếp rồi, sao lại có một đứa con gái biết bào tiền như thế được?"
"Có lẽ bố cậu ta đã quẳng vào không ít tiền rồi ấy chứ, kết quả là giỏ tre múc nước, công dã tràng hết rồi!"
Blah blah...
Có vô số lời bàn tán sôi nổi, sắc mặt Thẩm Đình cực kỳ khó coi.
Tôi lo lắng mọi chuyện sẽ liên lụy lên đầu tôi lại một lần nữa, nên vội vã trốn đi.
Nhưng một giây tôi vừa mới đi kia, đi ngang qua bên cạnh Thẩm Đình, tôi lại lặng lẽ meo meo lui lại hai bước, nhìn cô ta một cái, dùng giọng nói mà chỉ hai người có thể nghe thấy nói với cô ta: "Thật là đáng tiếc quá đi..."
Ngay trong trận nổi giận lôi đình của Thẩm Đình, tôi ung dung rời đi.
Giữa trưa, vào giờ giải lao.
Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu vô cùng hưng phấn: "Có phải bạn học trong trường của con không biết lai lịch của con không?"
Tôi xoa xoa giữa hai chân mày, bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ, có phải mẹ nói cho dì Mạnh biết không?"
Mẹ tôi lập tức giở giọng vô tội ra: "Mẹ không có nói à nha, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền nhắc nhở dì Mạnh một tí thôi, công nghệ theo dõi bây giờ phát triển như vậy, chỉ cần điều tra sơ qua thôi thì không phải mọi chuyện được lôi ra hết sao?"
Có thể dự cảm được giọng điệu của tôi, mẹ tôi lại biểu diễn thiên phú của mình đạt tới đỉnh nóc kịch thần thêm lần nữa, vừa nói vừa khịt khịt rơi nước mắt nước mũi.
"Mẹ là mẹ của con mà không xứng làm một người mẹ, con gái ở trường bị người ta bắt nạt thành như vậy rồi mà mẹ còn không biết, thật là, hu hu hu..."
Vừa nói, mẹ tôi bắt đầu khóc nức nở.
"Nếu không phải bố con kịp thời phát hiện ra thì con gái cưng của mẹ còn phải chịu ấm ức đến cỡ nào nữa đây, mẹ đau lòng muốn chết luôn rồi..."
Có thể là cảm thấy sức cuốn hút của mình không đủ, mẹ tôi lại kéo bố tôi tới diễn chung.
"Con gái à, con không trách bố chứ, bố cũng vì muốn tốt cho con thôi, dù sao thì con gái cưng của mình bị bắt nạt ở bên ngoài như thế, bố là bố của con trong lòng bố khó chịu biết bao nhiêu..."
Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, tôi căn bản không thể nào xen vào nói chuyện được câu nào.
Sở dĩ tôi không muốn công khai lai lịch của mình chính là vì không hy vọng bản thân có làm bất cứ chuyện gì, đạt được bất cứ thành tích nào, đều dính đến hào quang của bố mẹ.
Tôi muốn dựa vào cố gắng và thực lực của bản thân mình.
Nhưng xem ra hiện giờ hình như không thể giấu được nữa.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ, thôi đi, thời gian thi đại học còn lại cũng chỉ còn có hai tháng, đến lúc đó tôi nên công bố trước hay là sau?
Cái nào thì lực sát thương sẽ giảm bớt một chút đây?
Ảnh hậu? Hay là nhà giàu số một thành phố?
Thôi vậy.
Trước tiên thì tôi cần phải cẩn thận che lại áo choàng của bản thân thật tốt mới được.
Nhưng mà, tôi cũng muốn khiêm tốn nhưng kẻ địch quá càn rỡ rồi.
Ờm, đúng, còn ngu ngốc nữa.
Không khéo chính là Thẩm Đình không kìm nén được nữa, kéo bố cô ta đến.
Vào sáng sớm thứ tư.
Tôi bị gọi vào văn phòng hiệu trưởng.
Sắc mặt hiệu trưởng rất khó coi, hơn nữa trên mặt ông ta toàn là mỡ. Hiện giờ trông giống như một miếng thanh long đỏ ngầu.
Người ngồi trên sô pha VIP cạnh hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên cũng đang có sắc mặt khó ở y như hiệu trưởng.
Người ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên là Thẩm Đình.
Vừa gặp tôi, sắc mặt hiệu trưởng đen lại, vẫy vẫy tay: "Khâu Noãn Noãn, trò lại đây."
Khi tôi đến gần, người đàn ông trung niên với vẻ mặt khó ở chầm chậm đứng lên, ông ta cao lớn vạm vỡ, hơn nữa trên người ông ta còn mặc bộ vest màu xanh lục kẻ sọc, cái bụng bia của ông ta xém chút nữa đã nổ tung ra rồi.
Rất giống một quả dưa hấu to tròn chưng Tết.
"Hiệu trưởng, con gái của tôi chịu ấm ức lớn như vậy, ngài làm hiệu trưởng không thể mặc kệ vậy đâu."
Nói xong, Thẩm Đình ngồi bên cạnh còn phối hợp khóc nức nở.
Cô ta lau lau nước mắt ở khóe mắt, đôi mắt hồng hồng, rồi lắc lắc cánh tay của bố cô ta: "Bố, bố phải làm chủ cho con!"
Tôi ghét bỏ đưa tay lên che lỗ tai lại, xem cái tư thế này đi, người không biết còn tưởng rằng là ở thế kỷ 21 mà còn tạo ra hình thức lừa bán hôn nhân kiểu mới nữa đấy.
Hiệu trưởng đành phải nhẹ giọng an ủi cô ta: "Bạn học Thẩm Đình, trò nói cho thầy biết, rốt cuộc giữa trò và Khâu Noãn Noãn đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Đình thật cẩn thận rụt rè nhìn về phía tôi, khi chạm vào tầm mắt của tôi cô ta lập tức cuống quít dời tầm mắt đi.
Sau đó cô ta lại đỏ mắt, nhìn về phía bố của mình bên cạnh.
Dưa hấu sống.
Ừm, không phải.
Là bố của Thẩm Đình không thể ngồi yên được nữa, đập mạnh tay xuống bàn, hét lớn: "Nói đi! Bố đứng ngay đây, để xem ai dám bắt con làm gì, con gái của Thẩm Mạnh Vĩ tôi đây, còn có thể để người ta bắt nạt u!"
Sau đó, Thẩm Đình bạo phát kỹ thuật diễn đỉnh của chớp đời này của cô ta.
Cô ta khóc nức nở, vừa lau nước mắt vừa khóc ấm ức.
Kể lể những chuyện mấy năm nay tôi đã làm hại cô ta.
Nói tô khi đi học cố ý nhét chuột chết vào trong bàn học của cô ta, lúc cô ta đi vệ sinh ác ý tìm người đổ nước lên người cô ta...
Càng nói mọi chuyện càng thay đổi hương vị, vừa thái quá vừa vớ vẩn.
"Khâu Noãn Noãn nói với em, bố cậu ta là nhà giàu số của thành phố A, chỉ cần một cú điện thoại em không thể đi học được nữa, cậu ta...còn ép buộc em gian lận trong kỳ thi, như vậy... như vậy cậu ta có thể lấy được hạng nhất."
"Cậu... cậu ta nói, nếu mà nói mọi chuyện ra thì cậu ta... cậu ta sẽ... hu hu hu..."
Chưa nói được hết câu, cô ta đã nhào vào trong lòng của bố cô ta.
EXCUSE ME?
Đây không phải là lời nói uy hϊếp của bản thân Thẩm Đình với tôi sao?
Sao lại biến thành tôi nói rồi?
Thật ra hiệu trưởng đã phát hiện ra Thẩm Đình đang nói dối từ sớm, dù sao ai cũng sẽ không tin được, một học sinh bình thường với một học sinh có bố là nhà giàu số một.
Đối mặt với kim chủ mỗi năm đều quyên tặng mấy chục vạn làm từ thiện, hiệu trưởng có thể nói là lo lắng.
Miếng thanh long đỏ kia càng thêm đỏ, trông như chỉ cần thêm một giây nữa thôi là rụng rời vậy.
Dưa hấu sống.
Không, bố của Thẩm Đình, cắn chặt răng, như nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn hiệu trưởng: "Chuyện ngày hôm nay, thầy nhất định phải cho tôi một câu trả lời thật thích đáng!"
Giọng nói của ông ta vô cùng lớn, khiến cả toàn bộ khu dạy học đều run run hai ba cái.
Nhưng chuyện này không phải là ai to mồm là người đó có lý, tôi đứng thẳng sống lưng.
"Trong trường đều có camera theo dõi, ngài lớn có thể đi kiểm tra thử nhìn xem những lời của Thẩm Đình nói có phải là thật không."
"Đúng rồi, tôi cung cấp ngày tháng cho ngài biết luôn, là ba ngày trước, vào giữa trưa, ở trước cửa của thầy chủ nhiệm lớp, Thẩm Đình còn kiêu ngạo nói với tôi chỉ cần một cuộc điện thoại của bố cô ta thôi là tôi không thể nào đi học được nữa."
"Còn nữa, trong lớp cũng có camera theo dõi đó, hai ngày trước, vào buổi sáng cậu ta còn cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng có mà làm loạn đi gây chuyện."
Vừa nói xong, sắc mặt Thẩm Đình lập tức thay đổi.
Sau khi ngây người được mấy giây, cô ta lại lao vào trong lòng của Thẩm Mãnh Vĩ: "Bố, bố phải làm chủ cho con!"
Hiệu trưởng ấp úng một lúc lâu sau, nhưng nóng lòng trấn an quả dưa hấu sống trước mặt, ông ta có chút khó xử nhìn về phía tôi: "Bạn học Khâu Noãn Noãn, trò xin lỗi đàng hoàng với bạn học Thẩm Đình trước đã."
"Tôi không!" Tôi lập tức không đồng ý: "Rõ ràng là cậu ta uy hϊếp tôi, còn nói dối nữa, vì sao lại muốn tôi xin lỗi!"
Cùng lúc đó, vang lên tiếng rống giận của Thẩm Mạnh Vĩ: "Xin lỗi? Con gái của tôi bị ức hϊếp lớn như vậy mà chỉ cần xin lỗi là xong sao?"
Thẩm Mạnh Vĩ tức giận đến độ bụng phập phồng như muốn nứt toát ra, hiệu trưởng vội vàng đứng dậy trấn an ông ta.
Ông ta dùng sức vung tay lên: "Uổng công mỗi năm tôi đều quyên góp nhiều tiền như vậy cho trường học, con gái của tôi ở trường học bị bắt nạt, tôi là bố của nó còn không thể làm chủ cho nó sao? Ngay hôm nay, chuyện này ông cần phải cho tôi một công đạo vừa lòng! Nếu không, tôi không để yên chuyện này đâu!"
Hiệu trưởng cẩn thận thăm dò Thẩm Mạnh Vĩ: "Vậy... vậy yêu cầu của ngài là..."
"Xử phạt! Thôi học! Hiện tại! Lập tức! Ngay lập tức!"
Thẩm Mạnh Vĩ lớn tiếng gào thét, kích động múa tay múa chân, nổi gân xanh đầy trên cổ.
Hiệu trưởng rất khó xử: "Gần phải thi đại học rồi, giờ mà thôi học, thì không phải..."
Rầm!
Thẩm Mạnh Vĩ dùng sức vỗ mạnh xuống mặt bàn.
Ly nước trên bàn đổ ra, nước chảy ra dính ướt các giấy tờ trên bàn.
"Được được được..." Hiệu trưởng trấn an ông ta, bảo tôi đi ra ngoài trước.
Sau khi đi ra ngoài, Thẩm Đình cũng đi theo tôi.
Vứt bỏ đi vẻ u buồn trên mặt lúc trước, bây giờ trên mặt cô ta vô cùng đắc ý mỉm cười, dáng vẻ như kẻ gian đắc chí đạt được mục đích vậy.
"Tôi đã nói cậu rồi, đấu với tôi, cẩn thận ngay cả học cậu cũng không học được đấy!"