(4)
Sau khi tan học, Thẩm Đình vênh váo tự đắc bước đi đến trước mặt tôi, khoe giấy khen được trường phát lắc qua lắc lại trước mặt tôi: "Ai ui, chuyện học bổng này đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, cậu còn có gì để tranh giành với tôi nào? Chạm vào một cái đã bay ra mùi thối rồi."
Bọn chân chó của Thẩm Đình không biết từ đâu xong ra, nịnh nọt Thẩm Đình: "Đúng vậy đúng vậy, chị Đình của chúng ta là ai chứ."
Có lẽ Thẩm Đình cũng đã biết tôi đã nói chuyện với thầy chủ nhiệm, nên cảnh cáo nhìn tôi: "Tôi nói cho cậu biết, Khâu Noãn Noãn, tốt nhất cậu đừng có mà làm loạn, nếu không cậu có tin ngày mai cậu không thể đi học nữa không!"
Tôi mới biết được thông tin Thẩm Đình muốn đi du học, nhưng lại thiếu một tờ giấy khen, vì thế chuyện phần học bổng này thuộc vào trong tay cô ta.
Khoan đã, quy mô của Tinh Diệu cũng không tính là lớn. Hơn nữa mấy năm nay lại liên tục lỗ vốn.
Bố của Thẩm Đình sao lại có tiền đưa cô ta du học?
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta: "Bố cô tên gì?"
Thẩm Đình bật cười, hai tay chống nạnh quét tôi từ trên xuống dưới một lượt: "Cô muốn ôm đùi sao?"
Thẩm Đình duỗi ngón tay có móng tay dài chọc vào chóp mũi của tôi: "Tôi nói cho cậu biết bố tôi tên Thẩm Mạnh Vĩ!"
Cô ta nói với vẻ vô cùng tự hào, bước gần lại hơi nhướng mắt lên lộ ra tư thế từ trên cao nhìn xuống tôi.
Bọn chân chó xung quanh cô ta cũng học theo biểu cảm của cô ta, giống hệt nhau nhìn xuống tôi.
Ồ, Thẩm Mạnh Vĩ, tôi đã âm thầm nhớ kỹ tên này rồi.
Đến buổi chiều, hiệu trưởng đặc biệt gọi toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đến sân thể dục như tổ chức một đại hội lớn.
Lý do là tuyên dương thưởng cho Thẩm Đình.
Tôi ngước nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nghe giọng nói quảng cáo của thầy hiệu trưởng làm ong ong cả lỗ tai, choáng váng mặt mày.
"Chào buổi chiều các bạn học sinh, hôm nay thầy có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố, là bạn học Thẩm Đình lớp 12/3 của chúng ta, trò ấy đã cố gắng không ngừng, cuối cùng trong lần bình chọn cấp thành phố này đã đạt được giải nhất toán thành phố! Moii người vỗ tay cổ vũ nào!"
Phía dưới truyền đến tiếng nghị luận nho nhỏ của các học sinh.
"Cậu có nghe nói chưa? Là do bố của cậu ta mỗi năm đều quyên tặng cho trường mấy chục vạn, nên cậu ta mới lấy được giải thưởng này đấy."
"Đúng vậy, nếu không thì cậu ta dựa vào cái hì? Muốn EQ thì có cảm xúc, muốn đầu óc thì có mỗi đầu, muốn thực lực thì có sức trâu."
"Haiz. Không còn cách nào khác mà, ai bảo cậu ta có một người bố tốt chứ, ở trong thời buổi hiện giờ còn không phải đua xem ai có bố tốt hơn sao?"
"Khâu Noãn Noãn đáng thương, cậu ấy xuất sắc như vậy mà lại bị trượt phần thưởng ấy."
"Gia cảnh của Khâu Noãn Noãn không tốt, vì để cho cậu ấy có thể đi học mà trong nhà còn phải bán mấy con bò đi nữa."
Vừa nói xong câu đó thì ánh mắt của các bạn học liên tục nhìn về phía tôi vừa tiếc nuối vừa thương hại.
Trên bục giảng, Thẩm Đình đang cầm microphone phát biểu cảm nghĩ về bản thân đã giành được học bổng này như thế nào với khí phách vô cùng hăng hái.
"Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn bố của tôi, tuy rằng bố tôi chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Diệu, nhưng nhờ có bố đã vì tôi trả giá bỏ nhiều sự tâm tư, cũng nhờ có bố đã dùng hết những gì..."
Nói một hồi, cô ta còn bị những lời nói cảm động của mình rơm rướm nước măt
Trên bục giảng, Thẩm Đình dõng dạc hùng hồn đọc bài viết văn thật dài, nói ngắn lại tóm lượt nguyên bài văn của cô ta là "bố tôi là tổng giám đốc".
Tôi đứng ở phía dưới bẻ bẻ ngón tay, từ đây tới lúc thi đại học còn có hai tháng.
Vị trí tổng giám đốc của bố cô ta có thể còn ngồi được bao lâu nữa đây?
Ngày nào đẹp trời để đuổi cổ ông ta đi thì được đây nhỉ?
Khi tôi đang nghiêm túc đếm ngón tay thì phía sau truyền đến tiếng kinh ngạc của bạn học: "Nhìn kìa!"
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, bây giờ mới chú ý đến ở cửa cổng trường có từng chiếc xe hơi màu đen đang tiến vào.
Một chiếc.
Hai chiếc.
Ba chiếc
...
Có khoảng tầm tám chiếc xe hơi.
Chỉ là chiếc xe hơi này sao lại có chút quen vậy? Cứ cảm thấy đã từng thấy ở đâu đó ấy.
Cho đến khi...
Phía sau vang lên tiếng thét chói tai của bạn học: "Đây không phải là xe của người kiểm tra thành phố sao?"
Ngay lập tức ánh mắt của toàn bộ học sinh đều nhìn về phía cánh cổng.
Ngay cả Thẩm Đình đang dõng dạc hùng hồn nói chuyện cũng nhìn về phía cánh cổng.
Một đôi chân thon dài bước xuống khỏi xe.
Trên người mặc bộ đồ vest cắt may tinh xảo, đôi môi đỏ thẫm tinh tế, tóc xoăn dài được trau chuốt tỉ mỉ, trên mặt đeo kính râm đầy nữ tính bước xuống khỏi xe.
Sắc mặt lạnh lùng nhìn quanh một lượt.
Từ từ.
Sau người đó quen mắt vậy ta?
Cho đến khi dì ấy chầm chậm tháo kính râm xuống.
Ơ, là dì Mạnh đây mà?
Là bạn thân của mẹ tôi!
Sao dì ấy lại đến đây?
Không đợi tôi kịp phản ứng thì hiệu trưởng đã vội vội vàng vàng từ trên sân khấu vọt xuống dưới, vừa cung kính vừa thận trọng đi về phía dì Mạnh.
Ngay sau đó, ông ta cúi đầy khom lưng nhiệt tình bắt tay dì Mạnh: "Chào lãnh đạo, chào lãnh đạo, sao hôm nay ngài lại đến trường học của chúng tôi vậy?"
Dì Mạnh không kiên nhẫn rút tay mình lại. Đã vậy còn ghét bỏ lấy khăn giấy ra lau lau.
Sắc mặt hiệu trưởng cứng đờ, nhưng ông ta vẫn mỉm cười nịnh nọt.
Ông ta vội kéo Thẩm Đình đang mở to hai mắt sáng lấp lánh ở bên cạnh đến trước mặt dì Mạnh: "Đây là học sinh vừa mới lấy được phần học bổng thành phố của trường chúng tôi, Thẩm Đình."
Dì Mạnh lạnh nhạt ném khăn giấy vào trong thùng rác kế bên, giọng nói lạnh lùng xa cách: "Có người báo phần chọn học bổng của trường các ông có gian lận."
Hiệu trưởng lập tức luống cuống, vội vàng chứng minh bản thân: "Sao lại như thế được? Trường học chúng tôi từ xưa đến nay luôn nổi tiếng với phong cách học tập tốt đẹp thuần khiết, loại chuyện xấu xa như này làm sao chúng tôi làm được?"
Dì Mạnh bình tĩnh đeo kính râm lên, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước. Khí chất mạnh mẽ khiến tất cả mọi người đều im miệng không dám hé một lời.
"Có làm hay không làm thì điều ra sẽ biết."
Không đợi tôi kịp phản ứng, chủ nhiệm lớp đã dữ dằn đứng ở phía sau tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có phải trò báo không? Khâu Noãn Noãn thầy nói cho trò biết, trò đừng có mà chống đối với trường học, đến lúc đó, trò đẹp mặt!"
Tôi bất đắc dĩ nhún vai. Lúc ấy tôi chỉ hơi nổi nóng mới nói ra mấy lời kia.
Nhưng mà tôi đâu có nói chuyện này với bố mẹ đâu.
Nhưng bố tôi luôn nhạy bén, có lẽ đã nhìn ra cái gì từ lâu.
Dù sao tai mắt của ông ấy cũng không ít.
Thật ra so với điều này thì tôi càng sợ dì Mạnh sẽ nhận ra tôi hơn.
Nếu bị nhận ra thì tôi không thể nào khiêm tốn ở trường học được nữa.
"Chắc chắn là trò! Tan học đến văn phòng của thầy!" Chủ nhiệm lớp nghiến răng nghiến lợi nói bên tai tôi.
Giây tiếp theo.
"Noãn Noãn?"
Chủ nhiệm lớp còn chưa rời đi thì bỗng một giọng nói vừa vui vẻ vừa kinh ngạc vang lên từ phía sau.
Mọi người vừa quay đầu lại thì nhìn thấy dì Mạnh đi tới.
Trong lòng tôi không khỏi lộp bộp một tiếng,
Toang rồi.
Chắc chắn bị phát hiện!
Dì Mạnh tháo kính râm trên mặt xuống, vui vẻ đi về phía tôi ôm tôi vào trong lòng dì ấy.
"Noãn Noãn! Là con thật sao? Lâu lắm rồi con không đến nhà dì chơi, mẹ con có khỏe không?"
Trong khoảnh khắc dì Mạnh ôm lấy tôi kia, tập thể toàn bộ trường học lập tức im lặng như chết.
Thẩm Đình sững sờ đứng chết trân tại chỗ, chậm chạp không nói gì.
Tất cả học sinh mắt chữ A mồm chữ O, còn hiệu trưởng cũng đã há to miệng, cằm muốn rớt xuống đất luôn rồi.
Sau một lúc lâu, ông ta mới run rẩy lắp bắp hỏi: "Trò... Ngài... hai người biết nhau sao..."