Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 20: Chỉ cần cậu ngoan, đừng chọc giận tôi

Chỉ có người sói từng gϊếŧ chết dân thường thì mới sống được đến ngày hôm nay...

Hạng Huyền từng trải qua vòng thách đấu đầu tiên, nên thân phận dân thường của hắn hôm nay chính là đảo ngược của ngày hôm qua.

Hạng Huyền từng là người sói vào ngày hôm qua, đã an toàn sống đến hôm nay, vậy có nghĩa là... Hạng Huyền đã gϊếŧ người.

Sự thật đáng sợ này làm Kỷ Tô gần như không thể duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt được nữa, mặt cậu tái mét, nhưng vẫn cắn môi gắng sức giữ biểu cảm thản nhiên.

Trong cái tình thế "người ta không chết thì mình chết" này, cậu không thể đứng ở bậc đạo đức cao hơn để phê phán cách làm này của Hạng Huyền được, chỉ có thể nói là trong tình huống thế này, gϊếŧ người đã trở thành giải pháp tốt nhất. Nếu có giải pháp nào tốt hơn, hầu hết mọi người sẽ không chọn cách làm tay mình nhuốm máu như vậy.

Nếu là cậu, chưa chắc cậu đã làm được tốt hơn Hạng Huyền.

Cậu không nghĩ ra được giải pháp vẹn cả đôi đường... Nếu người chết không phải người khác thì sẽ chính là mình.

Kỷ Tô không muốn chết, cậu muốn tiếp tục sống sót.

Những lúc căn bệnh của cậu tái phát đến mức nghiêm trọng nhất, Kỷ Tô cũng không phải chưa từng nghĩ đến cái chết, nhưng bây giờ cậu đã có một thân thể khỏe mạnh rồi, cái chết đối với cậu không còn là một sự giải thoát nữa, mà là một vực thẳm dày vò khác.

Thấy Kỷ Tô im như thóc, Hạng Huyền vươn cánh tay ra nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng lạnh lẽo của thiếu niên ấy. Thân hình trong vòng tay đầu tiên là khẽ run lên một chút, sau đó lập tức căng cứng, hệt như một bé mèo xù hết lông toàn thân lên, rõ ràng đã sợ không chịu nổi, thế mà vẫn ngoan cố muốn giả vờ tỏ ra bình tĩnh.

Hơi đáng yêu mà cũng hơi đáng thương.

Chẳng hiểu sao tâm trạng của Hạng Huyền lại khá lên một chút, ác ý ẩn giấu trong xương cốt bị tấm thẻ thân phận từ từ khơi ra, hắn nhận thức được nhưng lại không muốn kiềm chế.

Hắn không nhịn được muốn ức hϊếp Kỷ Tô, muốn bắt nạt đến mức khiến cậu phải lộ vẻ ấm ức và đỏ hoe vành mắt, hệt như buổi tối ngày hôm đó - yếu ớt thỏ thẻ cầu xin hắn, sau đó lại nói ra những lời êm tai làm con tim hắn rung động.

"Sao vậy? Cậu đang sợ à?" Hạng Huyền biết rõ mà còn cố hỏi. Hỏi xong hắn lại nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trắng như sứ của thiếu niên này, không muốn bỏ lỡ bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào của cậu.

"Sợ tôi à?"

Kỷ Tô vội lắc lắc đầu.

"Nếu tôi mà là sói, quả thật sẽ thích một... con người như cậu, xinh đẹp, mảnh mai, mềm yếu nhu nhược, hệt như cây tầm gửi phải phụ thuộc vào sinh vật lớn mạnh hơn thì mới có thể tiếp tục sống sót, hoàn toàn phù hợp với mọi sở thích của đàn ông, nhân tiện thỏa mãn ham muốn kiểm soát và ham muốn chiếm hữu âm u của họ."

Kỷ Tô: "..."

Hạng Huyền... sao lại muốn nói những lời như vậy?

Kỷ Tô không thích bị định nghĩa như vậy cho lắm, không khỏi hơi nhíu mày, nhưng bản năng của cậu đã cảm nhận được mối nguy hiểm, đành phải giấu cho thật kỹ sự bất mãn này vào tận đáy lòng, không cho nó thể hiện ra ngoài.

Kỷ Tô nhận thức rất rõ về khả năng của mình, đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không nhanh, thậm chí chỉ mới đi đường một chút thôi mà đã phải thở gấp vài hơi. Một "dân thường" như cậu mà tách lẻ rồi bị người sói phát hiện thì chẳng khác gì món đồ ăn đặt trên bàn búp-phê dâng tận miệng cho người sói, họ chẳng cần tốn một chút sức lực nào mà vẫn có thể lấy mạng cậu.

Tuy lời Hạng Huyền nói không được dễ nghe cho lắm, nhưng quả thật là chẳng nói sai gì.

Cậu nhát gan, yếu ớt, gầy gò không có sức lực, toàn thân đều có nhược điểm, ngay cả hệ thống vào lần đầu tiên gặp cậu cũng từng nói:

-- Người như cậu mà vào phim kinh dị thì không thể sống quá ba phút, còn vào thế giới Vô Hạn thì không thể sống quá ba ngày!

Chỉ có cách đi theo Hạng Huyền - một NPC tương đối quan trọng trong phó bản này - thì sự an toàn tính mạng của cậu mới được bảo đảm.

Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt của Hạng Huyền, nhớ lại những lời hắn vừa nói, cho rằng đối phương thích thiết lập nhân vật như vậy, bèn ngước khuôn mặt nhỏ vừa trắng trẻo vừa xinh xắn của mình lên, cố ý làm cho giọng mình vừa khẽ khàng vừa mềm mại: "Nếu tôi dựa dẫm vào cậu giống như cây tầm gửi, liệu cậu có bảo vệ tôi không?"

Dường như không ngờ được là Kỷ Tô sẽ nói vậy, con ngươi của Hạng Huyền bỗng chốc co lại.

Ánh mắt hắn trở nên sâu thăm thẳm, con ngươi màu xanh dương dần dần bị màu đen như mực xâm chiếm, chỉ để lại một chút màu xanh ở phần rìa nhỏ hẹp, hơn nữa phần tròng trắng cũng bắt đầu có tơ máu đỏ tươi lan tràn.

Kỷ Tô nín thở tập trung hết mức, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Cậu chỉ đang thăm dò sở thích của Hạng Huyền, thử nói ra những lời mà có lẽ sẽ làm hắn thấy vui vẻ, nhưng sao trạng thái của hắn ngược lại còn trở nên càng lúc càng quái dị vậy?!

Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ? Cậu có cần nói thêm cái gì đó để cứu vãn tình thế không?

Nhưng vào lúc Kỷ Tô đang không biết phải làm sao, nam sinh trước mặt cậu bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, đưa ngón tay ra vuốt phẳng nếp nhăn nho nhỏ giữa hai hàng mày của cậu, rồi đầu ngón tay ấy lại thong thả dời xuống, chuyển từ chóp mũi cong vểnh xuống cánh môi đỏ hồng.

Môi trên của Kỷ Tô có hình dáng rất đẹp, ở vị trí hơi nhích vào trong có một củ môi nhỏ nhắn không dễ phát hiện.

Động tác của Hạng Huyền khựng lại, gần như là đè đè xuống theo bản năng.

Bị một lực tay như vậy ma sát, môi của Kỷ Tô lập tức nhuốm một màu đỏ ửng, cứ như nước ép anh đào nghiền, chỉ nhìn thôi mà cũng cảm nhận được vị ngọt.

"Chỉ cần cậu ngoan, đừng chọc giận tôi."

... Sao cơ?

Ý nói là chỉ cần cậu ngoan thì sẽ bảo vệ cậu sao?

Cái khác thì Kỷ Tô không am hiểu, chứ việc giả bộ ngoan thì cậu thành thạo nhất.

Trước kia lúc còn nằm viện, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, bác sĩ sẽ cắt giảm kẹo và đồ ăn vặt của cậu, bởi vậy nên cậu giả bộ ngoan và giả bộ đáng thương đến mức cực kỳ nhuần nhuyễn, dù có sợ đau thì vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của bác sĩ, kêu tiêm thuốc thì tiêm, kêu uống thuốc thì uống, tuyệt đối không cãi, từ đó làm cho chị y tá thấy không đành lòng, sẽ nói tốt cho cậu với bác sĩ.

"Vậy tôi nhất định sẽ ngoan, cậu đừng giận."

...

[Đinh! Nhiệm vụ cá nhân số 2 có biến động.]

[Thanh tiến độ nhiệm vụ đổi mới-- 75%]

Kỷ Tô chớp chớp mắt.

À ha, hóa ra chỉ lợi hại ngoài mặt thôi, chứ khi nghe được lời êm tai thì chẳng phải cũng tăng thanh tiến độ lên đấy thôi.

Kỷ Tô len lén ngắm Hạng Huyền mấy phen, thấy trên khuôn mặt lạnh lùng xa cách của nam sinh này đã không còn sự u ám vừa rồi, cũng không có biểu cảm gì khác, thật sự rất lạnh nhạt.

Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ mới vừa tăng thanh tiến độ lên thêm 20%.

Hạng Huyền đi đằng trước, một tay nắm cổ tay Kỷ Tô.

Trong khuôn viên trường chẳng có ai, trống vắng cứ như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hạng Huyền cực kỳ cẩn thận, thi thoảng sẽ dừng lại trong một góc rồi quan sát bốn phía, thấy xung quanh không có động tĩnh gì thì mới dẫn Kỷ Tô đi tiếp.

Khuôn viên trường thật sự quá mức yên tĩnh, ngay cả âm thanh khi giẫm lên cành khô lá rụng cũng bị khuếch đại vô hạn.

Những vết máu sẫm màu xuất hiện ở khắp mọi nơi, hoặc nhỏ giọt thành từng vũng nhỏ, hoặc tóe ra thành một mảng lớn, chỉ cần nhìn vết máu là có thể mường tượng đại khái những người này bị thương ở chỗ nào, bị thương như thế nào.

Có sức tưởng tượng phong phú cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, may mà dọc theo đường đi, Kỷ Tô không thấy bất cứ một thi thể hoặc là những đoạn tay chân đứt lìa nào, chứ nếu không thì cậu sẽ gặp ác mộng liên miên mất.

Hạng Huyền dẫn cậu đến một tòa nhà hai tầng bị bỏ hoang.

Tòa nhà nhỏ này tọa lạc tại một góc ở tận cùng phía bắc của trường, bốn phía toàn là bụi cây gai và cỏ dại mọc tràn lan, còn phía ngoài cùng là một khu rừng tre rậm rạp.

Cũng chẳng biết Hạng Huyền làm sao mà tìm được chỗ này, mấy nơi hẻo lánh như vậy hẳn là không có bao nhiêu người biết đến, sẽ không ai đến đây đâu nhỉ?

Kỷ Tô vừa mới thở phào một hơi thì khi bước vào đã giẫm lên một vũng máu vừa đặc vừa dính.

Mới đầu chỉ nghe một tiếng òm ọp rất nhỏ, lúc này cậu vẫn chưa kịp phản ứng, mãi cho đến khi chân còn lại cũng giẫm lên.

Máu chưa khô bị tóe ra ngoài một chút, phần lớn bắn lên đôi giày trắng như tuyết của cậu.

...

Kỷ Tô nhăn nhó khuôn mặt nhỏ, ngồi lên chiếc ghế vừa được chà lau sạch sẽ, còn Hạng Huyền thì ngồi xổm trước mặt cậu, tay đang cầm khăn giấy cẩn thận lau sạch từng đốm lấm bẩn trên giày cậu.

"Chỗ này vẫn còn... với cả chỗ này nữa..." Kỷ Tô cũng hơi xấu hổ vì mình cứ sai bảo Hạng Huyền như vậy: "Hay là thôi cứ để tôi tự làm đi?"

Hạng Huyền đưa tay nắm lấy cổ chân mịn màng của thiếu niên đối diện, nhướng mày hỏi: "Không bị choáng khi thấy máu à?"

Kỷ Tô cực kỳ thật thà: "Hơi choáng."

"Choáng thì ngồi ngoan đi."