Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 19: Người được quy tắc thiên vị và ưu ái

Kỷ Tô ngẩn ra một hồi lâu, ngơ ngác cầm mặt dây chuyền hình công chúa trên cổ mình, những phần góc cạnh của nó có hình vòng cung lạnh lẽo, khi rơi lên lòng bàn tay non mềm thì gây cảm giác hơi đau.

Cậu nghe bản thân dùng giọng nói khô khốc để hỏi Hạng Huyền: "Vậy tức là... thân phận của tôi là dân thường, cần phải tránh né sự đuổi gϊếŧ của người sói, thành công sống sót thì mới đạt được điểm tích lũy sao?"

So với sự thấp thỏm hoảng loạn của Kỷ Tô, người đã trải qua một vòng thách đấu như Hạng Huyền có vẻ bình tĩnh điềm đạm hơn nhiều, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không có gì thay đổi, rõ ràng đã hoàn toàn chấp nhận tình cảnh hiện tại.

Nhưng dường như hắn hơi lạnh nhạt quá mức, đến nỗi ngay cả nốt ruồi lệ bên khóe mắt cũng lộ vẻ không có tình người.

Hạng Huyền cho cậu một câu trả lời khẳng định: "Đúng vậy."

Kỷ Tô cố gắng bình tĩnh: "Vậy cậu thì sao? Thẻ thân phận của cậu là gì?"

Hạng Huyền lơ đãng nới lỏng cổ tay áo, ống tay áo rủ xuống hết sức tự nhiên, che đậy cổ tay.

Động tác chỉnh trang này của hắn thật sự quá vô tư, khớp ngón tay chuyển động tạo thành cảnh đẹp ý vui, nên Kỷ Tô không phát giác được điểm bất thường.

Đến khi cổ tay áo được chỉnh lại gọn gàng, Hạng Huyền mới ngước cặp mắt màu xanh biển sẫm màu và bóng loáng của mình lên, nhìn sâu vào mặt dây chuyền màu bạc bên trên xương quai xanh của Kỷ Tô. Nếu cẩn thận quan sát thì không khó nhận ra, khuôn mặt của vị "công chúa" trên mặt dây chuyền ấy hơi giống với Kỷ Tô, rất khó để người ta không ngẫm nghĩ về nguyên do trong đó.

"Thẻ thân phận" khác với mọi người, hình tượng nhân vật được phác họa tỉ mỉ, cùng với việc nhắc lại quy tắc trò chơi giống như đặc biệt chiếu cố cậu...

Cứ như kẻ chủ mưu đằng sau tất cả những chuyện này có mối liên hệ cực kỳ phức tạp với Kỷ Tô.

Hạng Huyền thu hồi dòng suy nghĩ tán loạn của mình, trái cổ lăn lăn trong thoáng chốc, mí mắt mỏng hơi nheo lại, nói với giọng hờ hững: "Giống của cậu."

Giống với cậu, vậy là cả hai đều là dân thường?

Theo quy tắc đã thông báo qua loa phát thanh, người sói và dân thường là hai thân phận thuộc hai phe đối địch, mà dân thường lại ở trong thế bất lợi tuyệt đối.

Người sói đứng đầu chuỗi thức ăn, dân thường không thể gây thương tổn cho người sói, nếu dân thường gặp phải người sói thì ngoài cách chạy trốn ra, dường như họ không có bất cứ năng lực phản kháng nào, chỉ có thể làm cá nằm trên thớt.

Cậu và Hạng Huyền ở trong căn hộ ký túc xá nhỏ hẹp này, nếu Hạng Huyền là người sói, Kỷ Tô cảm thấy khả năng cậu có thể chạy trốn thành công chẳng khác gì xác suất thiên thạch va vào trái đất.

May mà cậu không xui xẻo như vậy, thẻ thân phận của Hạng Huyền giống với cái của cậu.

Sau khi biết hai người cùng phe, không có bất cứ xung đột gì với nhau, vẻ mặt căng như dây đàn của Kỷ Tô lập tức thả lỏng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Nhưng cậu vẫn hơi để ý, không kìm được cứ nhìn vào chỗ xương cổ tay hơi nhô lên của Hạng Huyền.

Thẻ thân phận của cậu là vòng cổ, còn của Hạng Huyền hình như là vòng tay? Sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Thẻ thân phận của Hạng Huyền được điêu khắc hình gì, có phải cũng là hình công chúa đội vương miện không?

Tay của nam sinh ấy rất đẹp, khớp ngón rõ ràng, kết cấu cân đối, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, hình như hơi khó chịu nên đang điều chỉnh vị trí vòng tay.

Bàn tay dày rộng hoàn toàn che khuất cái vòng tay mỏng manh, chỉ để lộ một phần viền đen, nhìn chất liệu thì không giống kim loại, mà giống như một loại da nhân tạo có bề mặt không phản chiếu ánh sáng.

Mà hình như cũng không đúng lắm, rốt cuộc là cái gì mà trông lạ thế nhỉ?

Bất giác, Kỷ Tô đã tiến đến rất gần Hạng Huyền, chỉ thiếu điều muốn kề vào bên cạnh cổ tay người ta, xắn cổ tay áo của người ta lên để nhìn cho rõ ràng.

Mang theo một hương thơm quyến rũ, thiếu niên ngây ngô không hay biết gì càng lúc càng tiến lại gần, mở to đôi mắt trong veo nhạt màu, lông mi mảnh dài dày rậm rung rung như cánh bướm đang vỗ.

Nhịp thở của Hạng Huyền ngưng lại trong chốc lát, hắn cao hơn Kỷ Tô rất nhiều, từ góc độ này có thể thấy rõ hai hàng mi như vầng trăng khuyết kia chớp chớp vài lần, lần nào cũng vỗ thẳng vào tim hắn, cảm giác ngứa ngáy như bị lông chim phất qua làm cổ họng hắn không khỏi thắt lại.

Xuống thêm chút nữa là cái cổ vừa trắng vừa thon, có vẻ rất dễ khống chế, chỉ cần nhẹ nhàng nắm một cái là sẽ có thể kiểm soát mọi khả năng hành động của cậu. Làn da non mịn chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ hằn lên dấu vết thuộc về mình, có khi người này sẽ còn phát ra tiếng xin tha cực kỳ êm tai nữa.

Mắt Hạng Huyền tối sầm lại trong thoáng chốc, hắn phải tự cắn vào lưỡi mình một cái để duy trì sự tỉnh táo.

Thẻ thân phận người sói có sức ảnh hưởng còn mạnh hơn hắn đã tưởng, những ý nghĩ vốn đã bị đè nén sâu trong nội tâm kia bắt đầu thoát khỏi l*иg giam và gông xiềng, ngang nhiên xâm nhập vào thần trí, thúc đẩy hắn giải phóng những ham muốn nơi đáy lòng mình.

Thẻ thân phận người sói có thể phóng đại sự âm u trong nội tâm đến mức độ lớn nhất, những ai có khả năng tự chủ hơi kém một chút đều sẽ bị tham vọng của bản thân khống chế, trở thành nô ɭệ của ham muốn.

Khi vòng thách đấu đầu tiên mới bắt đầu, loa phát thanh cũng thông báo quy tắc hệt như lần này.

Ban đầu ai cũng cho rằng đây là trò chơi khăm của người nào đó, căn bản không ai tin là thật. Thậm chí còn bắt đầu nói giỡn với nhau, trêu cợt là không biết tên nào mắc chứng ảo tưởng sức mạnh tuổi dậy thì đã lẻn vào phòng phát thanh để bày trò, chẳng lẽ bảo vệ ngủ gật hết rồi sao? Thế mà cũng cứ để cho tên đó đi vào... Thậm chí mọi người còn đánh cược với nhau, cược xem sau khi tên ảo tưởng sức mạnh này bị tóm thì sẽ phải viết kiểm điểm mấy ngàn chữ, rồi liệu có bị ghi lỗi vi phạm vào học bạ hay không.

Mãi cho đến khi trên cổ tay họ đồng loạt xuất hiện những chiếc vòng tay lạ, có hình mặt người hoặc đầu sói căn cứ vào thân phận của người đeo, thì cảnh tượng vượt xa khỏi tầm hiểu biết này mới làm tất cả mọi người lâm vào sự khủng hoảng.

Có người lớn tiếng chửi tục trong cơn hoảng sợ bối rối, có người cố gắng tháo vòng tay ra rồi vứt đi, có người thì muốn lao ra khỏi cổng trường...

Sau đó ngay trước mặt bao nhiêu con người, những người này bỗng dưng nổ tung cứ như một quả bóng đựng đầy máu bị chọc thủng. Mùi máu tanh nồng lửng lơ trong không khí một lúc lâu mà vẫn không tan, khuôn viên trường ngày xưa chỉ toàn tiếng nói cười vui vẻ, giờ đây lại chìm vào bầu không khí im lặng chết chóc, đâu đâu cũng thấy được những đóa "hoa máu" nở rộ.

Sau khi chết mấy chục người liên tiếp, không còn ai dám thắc mắc về nội dung trong loa phát thanh nữa.

Sau mấy tiếng đồng hồ yên ắng, bắt đầu có "người sói" thử thăm dò nhe ra "răng nanh" của mình.

...

Ban đầu tình hình vẫn trong tầm kiểm soát, số lượng người sói và dân thường ở tỷ lệ 3:10, quy tắc đã nói chỉ cần người sói gϊếŧ được 1 dân thường, đạt được 1 điểm tích lũy thì sẽ thoát khỏi kết cục bị loại bỏ.

Dù tất cả người sói đều tìm được con mồi thì cũng sẽ còn lại khoảng hai phần ba số lượng dân thường còn sống.

Nhưng có quá nhiều kẻ đánh mất bản thân trong trận gϊếŧ chóc này, họ bị du͙© vọиɠ cá nhân điều khiển, hoàn toàn trở thành cỗ máy gϊếŧ người.

Điểm tích lũy sẽ tăng lên, chỉ cần gϊếŧ thêm 1 người thì sẽ có thêm 1 điểm, tính mạng của mình lại được đảm bảo thêm một phần. Dù sao thì gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, gϊếŧ hai người cũng là gϊếŧ, người khác không chết thì mình sẽ phải chết, bản thân có thể sống tốt một mình thì cần gì phải để ý đến tính mạng của người khác nữa?

"Người sói" bị ham muốn gϊếŧ chóc thao túng, bắt đầu ngang nhiên đi "gặt" tính mạng của bạn bè ngày xưa, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi gϊếŧ người, máu tươi bắn tung tóe lên mặt nhưng họ cũng chỉ đưa lưỡi ra liếʍ một chút, rồi lại tiếp tục tìm kiếm người dân thường tiếp theo.

Số người chết thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi Hạng Huyền đã quen với việc có thể nhìn thấy xác chết ở bất cứ nơi đâu, cũng đã quen với mùi tanh như sắt rỉ vẫn luôn lan tỏa trong không khí.

Thân phận của hắn là dân thường, theo lý mà nói thì cách tốt nhất là tìm một nơi ẩn náu an toàn rồi chờ đến khi cuộc săn gϊếŧ này kết thúc, nhưng không biết tại sao, Hạng Huyền cứ luôn nghĩ đến Kỷ Tô.

Hắn không thể ở yên một chỗ, đành phải vừa đổi chỗ vừa tìm người.

Các kỹ năng của Hạng Huyền rất tốt, dù hắn không thể phản kích gây thương tổn cho người sói thì vẫn có thể thoát khỏi sự truy bắt tương đối dễ dàng.

Sau mấy lần liên tục cắt đuôi những người sói đuổi theo mình, Hạng Huyền lại không thể tránh khỏi việc nghĩ đến Kỷ Tô một lần nữa.

Một người sợ ma sợ bóng tối như vậy, dù có bị chia vào phe người sói thì chắc là cũng không dám nhấc đao lên gϊếŧ người đâu nhỉ? Còn nếu bất hạnh bị chia vào phe dân thường, cậu vừa mềm yếu vừa mong manh dễ vỡ như vậy, có lẽ thậm chí còn chưa chạy được bao xa mà đã bị người sói hung tợn đè xuống dưới thân.

Da thịt sạch sẽ bị dính đầy bụi đất, làn da non mịn ấy sẽ nổi lên những vệt đỏ vì bị người ta đối xử thô bạo, đuôi mắt vừa ướt vừa ẩm, màu đỏ thắm tuyệt đẹp sẽ kéo dài một mạch vào tận mái tóc đen nhánh hai bên trán.

Bọn họ sẽ cười cợt thưởng thức vẻ sợ hãi của cậu, nâng khuôn mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt của cậu lên, và rồi du͙© vọиɠ xấu xa nào đó cũng sẽ theo đó mà tăng vọt, có lẽ bọn họ sẽ không gϊếŧ cậu, mà chọn dùng cách khác để giải tỏa ham muốn.

Một cách giống như hắn đã nghĩ, hoặc nói không chừng còn quá đáng hơn những gì hắn nghĩ nữa.

Hạng Huyền chợt hoàn hồn, thiếu niên trước mặt dường như cũng cảm nhận được cái gì đó, hàng mày dài và mảnh hơi cau lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cổ tay hắn.

Hạng Huyền hơi nhướng mày, giọng nói khàn khàn: "Muốn xem à?"

Bộ dạng cứ như chỉ cần Kỷ Tô gật đầu, hắn sẽ lập tức hào phóng cho cậu nhìn thỏa thích. Rồi sau đó, hắn sẽ có thể biến ý tưởng của mình thành sự thật một cách hết sức trôi chảy và hợp lý.

Không ngờ mình nhìn lén mà lại bị phát hiện luôn rồi.

Kỷ Tô lùi trở về một chút.

Mà cũng không thể xem như nhìn lén, vì cậu chỉ thiếu điều muốn ngang nhiên trắng trợn xắn tay áo của người ta lên rồi đưa tay sờ mó.

Nhớ đến hành động thả cổ tay áo xuống để che đậy của nam sinh này lúc thẻ thân phận xuất hiện, tuy thoạt nhìn không có gì bất ổn, nhưng có lẽ Hạng Huyền cũng thấy chán ghét lắm.

Suy cho cùng thì chẳng ai lại quen được với việc bị sắp đặt thân phận thế này, cũng sẽ không ai thích một trò chơi thách đấu coi mạng người như cỏ rác như thế.

Nếu Hạng Huyền căm ghét đến mức không muốn nhìn thấy cái vòng tay thì có thể thông cảm, cậu cũng không cần phải khăng khăng đòi người ta lấy ra cho mình xem chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.

"Không cần đâu, tôi không muốn xem."

Cậu luôn có chút cảm xúc sợ hãi đối với Hạng Huyền, không quá dám hành động tùy hứng trước mặt hắn, có lẽ do đã biết người này không dễ bắt chẹt cho lắm, chứ nếu là Tạ Trí thì chắc chắn cậu đã nói khác rồi.

Hạng Huyền: "Thôi được, không xem thì không xem." Chẳng hiểu sao trong giọng nói lại lộ vẻ tiếc nuối.

Trong ký túc xá của Hạng Huyền có rất nhiều đồ ăn liền dự trữ, vì sợ gây ra tiếng động thu hút sự chú ý của người khác nên hai người không dùng bếp để nấu ăn.

Chỉ dùng chút nước nóng còn thừa trong phích nước nóng để trụng một tô mì gói cho Kỷ Tô.

Lần đầu tiên Kỷ Tô biết được là mì gói cũng có thể ngon như vậy, cậu ăn ngấu nghiến đến nỗi sắp nuốt cả lưỡi mình, sau khi một tô mì gói nóng hổi vào bụng, sự cồn cào tra tấn ở dạ dày cũng giảm đi rất nhiều.

Cậu xoa bụng ngồi trên sô pha tiêu hóa thức ăn, còn Hạng Huyền thì cho bánh quy nén và sô cô la vào ba lô.

"Chúng ta không thể nán lại đây quá lâu, chỗ này sớm muộn gì cũng có người đi lên, bọn họ sẽ lục soát từng căn phòng một, sẽ không bỏ sót một ngóc ngách nào."

"Bọn họ thật sự sẽ gϊếŧ người sao?"

"Ừ, bọn họ sẽ gϊếŧ rất nhiều người."

Ngoài những người mong muốn sống sót thì còn có rất nhiều người ôm nỗi thù hận vì bị dồn ép đến đường cùng.

Người sói của ngày hôm nay chính là những dân thường đã may mắn sống sót thoát được vào ngày hôm qua.

Còn những người sói tàn bạo ngày hôm qua, nay lại trở thành dân thường hèn mọn yếu thế.

Sự thay đổi về thân phận đại diện cho sự thay đổi về quyền lực. Những người sống sót từng bị ép vào tình cảnh tuyệt vọng sẽ giơ cao vũ khí trong tay, trút ra lửa giận và nỗi căm thù của họ.

Bọn họ sẽ gϊếŧ chóc càng trắng trợn hơn nữa, bởi vì những người họ đang gϊếŧ chính là những kẻ đã lấy mạng người khác trước.

Đây là sự báo thù, dùng cách gϊếŧ chóc để ngăn cản sự gϊếŧ chóc!

Quá nhiều sinh mạng vô tội đã chết thảm dưới tay người sói, khó khăn lắm mới có cơ hội, nhất định phải tử hình đám tội phạm gϊếŧ người kia ngay tại chỗ! Chỉ cần gϊếŧ hết tất cả dân thường ngày hôm nay, thì ngày mai sau khi thân phận đảo ngược, sẽ không còn người sói nào nữa!

...

Bởi vậy, bọn họ sẽ không thấy cắn rứt lương tâm, khi gϊếŧ người sẽ càng tùy hứng và xằng bậy hơn.

Hạng Huyền nói: "Khi vòng thách đấu đầu tiên mới bắt đầu, tỷ lệ người sói và dân thường nằm ở khoảng 1:3, sau đó người sói lại tàn sát quá bừa bãi, cứ thế làm cho tỷ lệ này biến thành 3:1."

Kỷ Tô ngơ ngác: "Làm sao mà cậu..."

Hạng Huyền ngắt lời cậu: "Làm sao mà tôi biết rõ như vậy hả?"

"Trước khi trò chơi bắt đầu và sau khi nó kết thúc, loa phát thanh đều sẽ thông báo số lượng người của mỗi phe, cậu không tham gia vòng đầu tiên, tất nhiên sẽ không biết."

"Hôm qua sau trận hỏa hoạn đó, tôi đã ngủ một lúc lâu, mãi đến lúc trời sụp tối thì mới tỉnh dậy, cũng không nghe được tiếng loa phát thanh gì cả."

"Vậy thì rất lạ, hình như chỉ có cậu là không tham gia vòng thách đấu đầu tiên thôi, mà loa phát thanh này lại có ở khắp nơi trong trường, chẳng lẽ vì cậu ngủ say quá nên không nghe được gì hết?"

Kỷ Tô: "Có... có khi nào là vậy không?"

Khóe môi Hạng Huyền giật giật: "Sao có thể?" Những kẻ làm trái quy tắc hoặc không tham gia thách đấu đều đã chết đến nỗi không thể chết hơn được nữa, chết từ đời nào rồi, thế mà Kỷ Tô vẫn còn yên lành đứng trước mặt hắn, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là bị thương, hơn nữa còn đang nhút nhát sợ sệt nhìn hắn với vẻ cực kỳ dựa dẫm nữa chứ...

Quy tắc thiên vị cậu, thậm chí còn ưu ái cậu.

Hạng Huyền quay đầu đi, che giấu vẻ u ám trong mắt.

"Bây giờ có thảo luận về nguyên nhân thì cũng không có ý nghĩa gì, tình cảnh hiện giờ của cậu rất nguy hiểm. Thẻ thân phận của cậu là dân thường, bọn họ sẽ trút hết thù hằn lên người cậu..."

Hạng Huyền ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Bởi vì chỉ có những người sói từng gϊếŧ chết dân thường vào ngày hôm qua thì mới có thể an toàn sống sót đến hôm nay."