Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 18.3: Trò chơi của Boss

Kỷ Tô bưng ly nước ấm, uống từng ngụm từng ngụm.

Dòng nước ấm nóng đi thẳng từ khoang miệng xuống bụng, cực kỳ hiệu quả trong việc xoa dịu cảm giác cồn cào và đau đớn ở dạ dày.

Hạng Huyền ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt phức tạp.

"Cậu đã đi đâu?"

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hai câu hỏi vang lên cùng lúc, Hạng Huyền ngẩn ra, rồi lên tiếng trả lời trước: "Lúc khu giảng đường bị cháy... cậu cũng ở trong đó phải không?"

"Có người lên đó kiểm tra sau khi lửa đã tắt, thấy ở tầng lầu trên cùng có một căn phòng học toàn là vết máu, hơn nữa còn tìm thấy vài xác người cháy khét, những xác chết này không có đặc điểm nổi bật gì trên mặt, nên không thể truy ra danh tính được."

Kỷ Tô bồn chồn không yên, cầm ly thủy tinh lẩm bẩm lầu bầu: "Sàn nhà toàn máu là máu... chết vài học sinh, còn xảy ra một trận... một trận hỏa hoạn."

Những lời mà người bảo vệ kia nói, từng chuyện một đều ứng nghiệm.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Hạng Huyền cười gằn, mắt hơi nheo lại nhìn ra xa xa thông qua lớp cửa kính trong suốt: "Sau đó đã xảy ra một chuyện mà khoa học không thể giải thích được."

Giọng hắn khản đặc: "Đã chết rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều."

"Tôi tưởng là cậu cũng... may mà cậu không sao."

Câu sau mà Hạng Huyền nói rất khẽ, bị át đi bởi âm thanh quái dị bất thình lình vang lên.

Tiếng xẹt xẹt truyền đến từ loa phát thanh, cực kỳ bén nhọn chói tai, cứ như tiếng móng tay cào lên bảng đen.

Phần mềm phát thanh bị điều chỉnh một hồi lâu, rồi mới hoạt động lại bình thường.

[Chúc mừng các vị đã thành công sống sót qua vòng thách đấu đầu tiên. Vòng thách đấu thứ hai sẽ lập tức bắt đầu.]

[Tất cả thân phận đều đảo ngược.]

Giọng phát thanh lẫn với tiếng điện xẹt và tạp âm, không khỏi trở nên hơi sai lệch so với giọng thật, nhưng Kỷ Tô vẫn có thể nghe ra được: đây là giọng của Diệp Hướng Nam.

[Xét thấy có người không trải qua vòng thách đấu đầu tiên, tôi sẽ lặp lại quy tắc một lần nữa.]

[Học sinh toàn trường chia làm hai phe: người sói và dân thường. Người sói gϊếŧ được một dân thường thì điểm tích lũy tăng thêm 1. Gϊếŧ bao nhiêu dân thường thì tăng thêm bấy nhiêu điểm. Dân thường thành công sống sót một ngày thì điểm tích lũy sẽ tăng thêm 1.]

[Sau vòng thách đấu đầu tiên, ai có điểm tích lũy bằng 0, loại bỏ.]

[Người sói đứng đầu chuỗi thức ăn, dân thường không thể gây thương tổn cho người sói.]

[Vòng thách đấu thứ hai: thân phận đảo ngược. Ai có điểm tích lũy bằng 1, loại bỏ.]

[Thẻ thân phận đã được phát cho các vị. Chúc các vị chơi game vui vẻ.]

...

Thẻ thân phận gì? Người sói gì, dân thường gì?

Sao mới ngủ có một giấc thôi mà đã biến thành "cuộc chiến sinh tử" rồi?

Trên cổ Kỷ Tô có thêm một chiếc vòng cổ, trên vòng là một mặt dây chuyền nho nhỏ, được phác họa cực kỳ tinh xảo, vẽ hình ảnh một nàng công chúa tóc dài đội vương miện.

Hạng Huyền chưa từng thấy tấm thẻ thân phận nào như thế này, không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.

Cổ của thiếu niên ấy vừa thẳng vừa thon, mặt dây chuyền màu bạc thõng xuống phía trên xương quai xanh, làm tôn lên làn da trơn láng trắng nõn, khiến người ta không kìm được muốn đưa tay chạm vào.

Thật xinh đẹp, cũng rất hợp với cậu.

Hạng Huyền thu hồi ánh mắt, ngón tay đặt bên người từ từ siết chặt, giống như đang đè nén thứ cảm xúc nào đó.

Kỷ Tô: "Đây là cái gì?"

Hạng Huyền dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh để giải thích: "Bất kể là hình ảnh gì, chỉ cần là mặt người hay thân người thì thân phận chính là "dân thường"."

Trên cổ tay Hạng Huyền cũng có thêm một cái vòng tay đơn giản.

Về mặt tổng thể thì nó có màu đen, đến gần vị trí xương cổ tay thì hơi nhô ra, thành hình dạng đầu của một con sói.

Cái đầu sói hung ác ấy đang mở to cặp mắt đỏ lòm, há cái miệng đầy răng nanh dữ tợn ra.