Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 18.2: Cảm ơn thuốc của em

Kỷ Tô ngủ một giấc không hề yên ổn, đến khi cậu tỉnh lại thì trời đã tối sầm.

Trong phòng tối om om.

Không thấy Tạ Trí đâu.

Kỷ Tô bật đèn, thấy tờ giấy mà hắn để lại trên bàn.

"Tôi đi mua đồ ăn chiều, cậu ngoan ngoãn ở đây đừng chạy lung tung, chờ tôi quay lại."

Lối viết sắc sảo, lưu loát như mây bay nước chảy.

Những con chữ màu đen ấy chưa khô, vẫn còn hơi ẩm ướt, hẳn là Tạ Trí chỉ mới rời đi không bao lâu.

Phòng ngủ của hắn rất sạch sẽ, không có đồ đạc lộn xộn gì, cách bài trí cực kỳ giản lược, chỉ có vài món đồ nội thất phối hai màu vàng và trắng đơn giản, dưới ánh đèn bàn mờ mờ, chúng đổ một lớp bóng mỏng ra xung quanh.

Có một số vật thể nhỏ vụn đang tụ tập và hợp nhất ở phần rìa của bóng tối, bóng dáng của đồ đạc ở nơi ấy cũng sẫm màu hơn những chỗ khác rất nhiều.

Bóng đen bành trướng sắp thoát khỏi sự trói buộc, lan rộng ra thế giới ba chiều...

Kỷ Tô nhắm mắt, đến khi mở mắt lần nữa thì tất cả đã yên tĩnh trở lại.

Nhưng có thứ gì đó bắt đầu trở nên không bình thường.

Lông mi của Kỷ Tô khẽ rung lên, cậu ôm chăn rụt người về phía cuối giường: [Ngài hệ thống ơi, ngài có đó không?]

[Tôi đây.]

[Tôi muốn hỏi một chút, Diệp Hướng Nam có phải là người không?]

Hệ thống không nói gì.

Vị ký chủ có bề ngoài mỏng manh mềm yếu này, thế mà lại có trực giác nhạy cảm ngoài dự đoán.

E ngại những quy tắc đã được công khai rõ ràng, hệ thống không tiện trả lời trực tiếp.

Nhưng Kỷ Tô đã đọc ra được câu trả lời mà mình muốn từ sự im lặng của hệ thống.

[Vậy thôi, tôi đổi câu khác: Tạ Trí có phải là người không?]

Hệ thống: [Thân phận của Tạ Trí là... người.]

Vậy thì Diệp Hướng Nam mà mình đã gặp... từ đầu đến cuối đều không phải là người?

Mặt Kỷ Tô lại tái mét thêm vài phần.

Cậu lần theo mùi máu, tìm đến tầng lầu trên cùng của khu giảng đường, bị Diệp Hướng Nam gí sát lên tường, cơ thể với thân nhiệt nóng bỏng của nam sinh ấy kề sát vào phần da thịt lộ ra ngoài của cậu, hơi thở gấp gáp nặng nề sượt qua bên tai hết sức rõ ràng.

Dòng máu ấm nóng chảy ra từ miệng vết thương có cái mùi vừa ngọt vừa tanh, khi cậu băng bó cho Diệp Hướng Nam, hắn cũng sẽ phát ra tiếng kêu rên khe khẽ vì đang chịu đựng sự đau đớn, hắn cũng sẽ bị sốt vì miệng vết thương nhiễm trùng, cũng sẽ hôn mê vì mất máu quá nhiều.

Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như một con người.

Ma quỷ... mà cũng có thân nhiệt như vậy ư?

Cũng biết hít thở nữa ư?

Tất cả những con ma mà Kỷ Tô biết đều là những sự tồn tại hư ảo và không có thực thể.

Nhưng ma quỷ trong phó bản hoàn toàn khác biệt với những loài ma quỷ mà cậu từng biết, cậu không thể áp dụng kinh nghiệm trong quá khứ vào đây được.

Chưa qua được một nửa thời gian trong phó bản mà Kỷ Tô đã thấy hơi kiệt sức rồi.

Hệ thống bỗng lên tiếng: [Cậu với Tạ Trí cũng khá hòa hợp, có muốn làm nhiệm vụ 1 trước không?]

Kỷ Tô giật mình, nhớ lại nội dung của nhiệm vụ cá nhân số 1, lắp bắp nói: [Tỏ- tỏ tình với hắn sao?]

Tỏ tình, tức là phải ngang nhiên và bạo dạn bày tỏ tình yêu của mình với đối phương.

Chẳng có gì khác ngoài mấy câu "tôi thích cậu", "tôi yêu cậu", "tôi ưng cậu vô cùng", "tôi cực kỳ có thiện cảm với cậu"...

Hoàn toàn không có lỗ hổng để lách luật như những nhiệm vụ cá nhân khác.

[Có phải là hơi sớm quá rồi không?] Kỷ Tô cẩn thận phân tích: [Nếu Tạ Trí không hề có ý đó với tôi, tôi mà tỏ tình thì nhất định sẽ làm hắn thấy quá đường đột, cực kỳ khó xử.]

Kỷ Tô đưa ra kết luận: [Trước khi tỏ tình thì vẫn có thể làm bạn bè, nhưng nếu tỏ tình thất bại thì ngay cả làm bạn thôi cũng không làm được.]

[Tạ Trí nhất định sẽ tìm cách trốn tránh tôi, không thèm để ý đến tôi nữa.]

Hệ thống cạn lời, hệ thống không muốn nói chuyện.

[Tùy cậu.]

Bất cứ ai có đầu óc sáng suốt đều sẽ thấy được là hắn thích cậu chết đi được luôn ấy? Cậu thật sự nghĩ mấy NPC kiểu này là nhà từ thiện tốt bụng đáng yêu à? Không mưu cầu cái gì cả, chỉ vì sở thích giúp đỡ người khác trỗi dậy nên mới rộng lòng từ bi cống hiến cho đời?

Thôi đừng có kể chuyện cười nữa.

Ở các phương diện khác cũng hơi thông minh nhanh trí, vậy mà sao đến chuyện tình cảm lại chậm tiêu đến nông nỗi này?

[Ngài hệ thống à.]

Giọng Kỷ Tô nhỏ đến mức khó mà nghe thấy: [Tôi biết ngài đang nghĩ gì, cho dù Tạ Trí có thích tôi thì tôi cũng sẽ không tỏ tình với hắn đâu.]

Hệ thống ngạc nhiên: [... Tại sao?]

Kỷ Tô dùng giọng nói mềm mại của mình để từ tốn trả lời: [Tôi dựa dẫm vào Tạ Trí, Tạ Trí bảo vệ tôi, cục diện như vậy đã rất ổn định rồi, cớ gì tôi phải khăng khăng phá vỡ sự cân bằng đó, đối mặt với một kết quả chưa biết chứ?]

Hệ thống: [... Hóa ra cậu còn thông minh hơn tôi tưởng.]

[Chuyện tỏ tình có thể chờ, lúc sau tôi sẽ nói với hắn.]

...

Điện thoại của Kỷ Tô bỗng rung lên, rung cực kỳ mạnh, mạnh đến nỗi có thể làm nó di chuyển từ một góc xa hơn trên mặt bàn đến tận trước mặt cậu.

Kỷ Tô nhấn cho màn hình sáng lên, nhìn thấy lịch sử chuyển tiền từ một người lạ. Ảnh đại diện của người này trống trơn, tên tài khoản cũng bỏ trống, không có một chút thông tin nào khác.

Kỷ Tô nhíu mày, mở giao diện chat lên.

Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là số tiền chuyển khoản, có lẻ có chẵn, là những con số rất rời rạc.

Ngoài những cái này thì không có tin nhắn gì khác.

Trước kia "Kỷ Tô" từng cho người khác mượn tiền sao? Nhưng nếu trả tiền thì tại sao chỉ chuyển khoản mà không nhắn bất cứ một câu nào?

Thật quái lạ, sao người này chẳng ghi chú gì hết nhỉ?

Kỷ Tô sực nhớ ra điều gì đó, con ngươi nhạt màu bỗng co lại, chiếc điện thoại trượt từ lòng bàn tay xuống, đập lên sàn nhà bóng loáng.

Con số này... con số này... là tiền mua thuốc mà cậu từng nói với Diệp Hướng Nam!

Tất cả những loại thuốc này đều là do cậu dùng điểm tích lũy để đổi từ hệ thống, làm gì cần trả tiền đâu, chẳng qua là vì muốn làm cho giống thật hơn nên mới thuận miệng nói ra vài con số.

Điện thoại di động đã trượt vào gầm giường, Kỷ Tô quỳ gối trên sàn nhà, thử thò cánh tay vào đó mò mẫm.

Đầu óc cậu rối tinh rối nùi, dòng suy nghĩ lộn xộn hệt như những cuộn len rối, gỡ kiểu gì cũng không hết rối được.

Chẳng lẽ cậu đã đoán sai, Diệp Hướng Nam hoàn toàn không bị làm sao cả? Vậy tại sao hắn lại đột nhiên biến mất? Liệu hắn có dính dáng gì đến vụ hỏa hoạn ở khu giảng đường ngày hôm nay không? Người đứng ở tầng trên cùng có phải hắn không?

Nhưng lúc nãy khi cậu hỏi hệ thống thì hệ thống lại im lặng, nên lý giải sự im lặng đó như thế nào?

Không biết điện thoại rơi xuống vị trí nào, Kỷ Tô chỉ có thể cong eo thò tay vào sâu hơn nữa.

Eo cậu rất nhỏ, chiếc áo đang mặc bị kéo lên một phần theo động tác của cậu, để lộ vòng eo thon mềm thít lại thành một hình vòng cung nhỏ, xương cánh bướm mảnh mai ở bả vai hơi nhô lên, hệt như một đôi cánh uyển chuyển.

Một tay cậu chống xuống sàn, tay kia gắng sức lần mò trên sàn.

Sau đó... cậu chạm vào một bàn tay lạnh lẽo không có một chút hơi ấm nào.

Kỷ Tô cứng đờ ngay tại chỗ, cơn ớn lạnh chạy lên trên dọc theo sống lưng, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều run rẩy mất kiểm soát, đại não nháy mắt đã trống rỗng.

Cậu có thể cảm nhận rất rõ ràng, cái tay lạnh căm căm kia nắm chặt chiếc điện thoại mà cậu đã tìm nãy giờ, sau đó chậm rãi đặt nó vào tay cậu.

Lúc sắp sửa rời đi, nó còn chạm vào phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu.

Lực tay rất mạnh, so với vuốt ve thì càng giống nắn bóp hơn, cứ như một hình phạt mờ ám nào đó.

Kỷ Tô muốn hét toáng lên, nhưng trong nỗi sợ tột độ như vậy, cổ họng cậu chỉ phát ra một âm thanh bằng hơi nhỏ đến mức khó mà nghe thấy.

"Tạ Trí, Tạ Trí..." Cậu lẩm bẩm gọi tên Tạ Trí theo bản năng, như thể muốn tìm kiếm chút cảm giác an toàn từ hành động ấy.

Nhưng lần này, Tạ Trí lại không xuất hiện như một vị anh hùng vô song từ trên trời giáng xuống nữa.

Cậu bình tĩnh lại, muốn ngồi dậy, nhưng cái chân bủn rủn lại không đủ sức lực, phải mất một lúc lâu thì mới gian nan nhổm người lên được.

Lúc này, cái điện thoại bị cầm hờ trong tay lại rung lên lần nữa, làm Kỷ Tô suýt thì ném văng nó ra xa.

Tầm mắt trở nên mờ mịt, nhìn gì cũng không thấy rõ lắm.

Có nước mắt nhỏ lên màn hình, Kỷ Tô run run đưa tay lau đi.

Tài khoản có ảnh đại diện trống trơn kia liên tục nhắn tin.

"Cảm ơn thuốc của em, vết thương của tôi đã đỡ hơn nhiều."

"Lúc bị dồn vào một góc, chắc là sợ hãi lắm, bất lực lắm phải không?"

"Hôm nay tôi ở trên lầu nhìn thấy em, nam sinh ôm em là ai vậy?"

"Em sợ tôi ư?"

"Sao lại sợ tôi?"

"Em đoán được rồi à? Thật là thông minh."

"Lúc em khóc trông cũng đẹp lắm, làm người ta không nhịn được muốn..."

"Trò chơi sắp bắt đầu một lần nữa rồi, có muốn suy xét một chút về tôi không?"

"Không ngờ vòng luân hồi mới này lại có thể gặp được con mồi hấp dẫn như vậy... Tôi rất mong chờ biểu hiện của em, cũng hy vọng em có thể chiến thắng trò chơi này."

...

Kỷ Tô ở một mình trong ký túc xá cả một buổi tối, không thấy Tạ Trí quay về.

Cậu ngủ chập chờn, gặp ác mộng suốt đêm.

Sáng hôm sau khi thức dậy, đuôi mắt cậu vẫn còn ửng đỏ.

Kỷ Tô cực kỳ đói, đói không chịu nổi.

Ngoài bữa sáng đã ăn vào sáng hôm qua, cậu không có bất cứ thứ gì bỏ bụng cả một ngày.

Dạ dày yếu ớt gần như sắp co lại thành một cục, mỗi một lần co thắt đều mang đến cảm giác trống rỗng khó có thể tưởng tượng, làm cậu không khỏi sinh ra ảo giác, cứ ngỡ là mình đã đói đến mức dạ dày cũng bắt đầu tự tiêu hóa chính mình.

Cậu thều thào: [Ngài hệ thống ơi, có phải tôi sắp chết rồi không?]

[Chết cái gì? Đừng nói mấy lời xui rủi như vậy, không phải trong ba lô của cậu vẫn còn một lọ kẹo hả? Lấy ra ăn ngay đi.]

Kỷ Tô dùng hết phần sức lực ít ỏi cuối cùng của mình để kéo khóa kéo của ba lô, lấy ra một viên kẹo sữa từ bên trong.

Xé mở vỏ bọc, cho kẹo vào mồm.

Khi đầu lưỡi nhấm nháp được hương vị ngọt ngào quen thuộc, cậu suýt nữa lại muốn khóc òa lên.

[Sau khi lại sức thì mau mau rời khỏi đây, đừng ngồi yên chờ chết.]

[Nhưng mà Tạ Trí...]

Hệ thống hiếm khi nổi nóng như vậy: [Hắn bảo cậu chờ thì cậu cứ ngoan ngoãn chờ như vậy hả? Hắn bây giờ thậm chí còn không lo nổi cho bản thân, làm gì còn hơi sức đâu mà lo cho cậu?!]

Nói xong, chất giọng máy móc của hệ thống bình tĩnh trở lại: [Phó bản tiến triển nhanh hơn dự kiến của tôi rất nhiều, hôm nay là ngày thứ tư, cũng đã bước vào giai đoạn sau của phó bản, Boss thức tỉnh sớm hơn bình thường... Từ hôm nay trở đi, mỗi một ngày đều sẽ càng khó khăn hơn, cậu chỉ có thể cố hết sức cầm cự đến cùng, như vậy mới có thể sống sót đến khi phó bản kết thúc.]

[Kỷ Tô, trò chơi đã bắt đầu rồi, ưu tiên hàng đầu của cậu là đảm bảo sự an toàn của chính mình, sống sót bằng mọi giá.]

...

[Tôi biết rồi.]

Hành lang yên tĩnh đến mức quái dị, bình thường vẫn có thể nghe được vài âm thanh đùa giỡn, nhưng lúc này lại chẳng có một chút động tĩnh gì, như thể cả tòa nhà to lớn này đã trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một mình Kỷ Tô.

Kỷ Tô đứng trước cửa ký túc xá của mình, chần chừ cả buổi trời, cuối cùng vẫn quyết định móc chìa khóa ra mở cửa.

Đồ đạc và quần áo của cậu đều ở trong ký túc xá.

Chìa khóa mới xoay được một nửa trong ổ mà cửa phòng đã bị người mở ra từ bên trong.

Người này tràn ngập sự bạo lực, hùng hổ dùng khuỷu tay chuẩn bị đánh thẳng vào mặt cậu.

Đòn đánh này miễn cưỡng dừng lại ở khoảng cách chưa đến hai xen-ti-mét trước mặt cậu, sau đó giọng nói luôn luôn lạnh lùng của Hạng Huyền vang lên với vẻ không chắc chắn: "Kỷ Tô?"