Giọng nói này không lớn không nhỏ, vừa vặn bị Kỷ Tô nghe được.
Cảm xúc vốn đã gắng sức kìm nén lập tức ồ ạt dâng lên, vành mắt Kỷ Tô ửng đỏ với tốc độ cực nhanh, cặp mắt trong veo thoắt cái đã ầng ậng nước, sau đó nước mắt tích tụ bắt đầu lăn xuống như ngọc trai trên chiếc vòng bị đứt dây.
Cậu không muốn khóc, cũng biết khả năng cao là Tạ Trí không phải đang mắng mình.
Nhưng cậu chính là không nhịn được.
Vụ hỏa hoạn xảy ra đột ngột, nỗi sợ hãi khi suýt nữa đã bị người ta đẩy ngã xuống cầu thang, từng chuyện từng chuyện cứ nối tiếp nhau kéo đến.
Thần kinh của Kỷ Tô vốn đã căng thẳng tột độ, chỉ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi cũng sẽ đẩy cậu đến bờ vực của sự suy sụp.
Cậu khóc trong im lặng, chỉ mới vài giây mà mặt đất đã bị ướt một mảng nhỏ.
"Này... ơ kìa, tôi đâu có mắng cậu đâu."
Tạ Trí luống cuống, vươn tay muốn lau nước mắt cho Kỷ Tô, nhưng khi sắp chạm đến thì lại như bị điện giật, vội vã rụt tay về.
Thiếu niên đang khóc thút thít cứ như một vật phẩm tinh xảo yếu ớt dễ vỡ nào đó, làm hắn thậm chí còn chẳng dám chạm vào.
Tạ Trí ngồi xổm xuống bên cạnh Kỷ Tô, rồi lại lóng nga lóng ngóng đổi sang chỗ khác.
"Cậu đừng khóc mà, hồi nãy tôi đang tự chửi mình, chứ tuyệt đối không có ý muốn quát nạt cậu."
Tạ Trí không nói gì thì còn đỡ, Kỷ Tô vừa nghe giọng hắn là đã không kìm được, khóc càng dữ dội hơn, bả vai nhỏ nhắn yếu ớt run lên khe khẽ, đầu cúi gằm xuống, nước mắt nhỏ tí tách xuống đất.
"Lúc nãy bị va đập chỗ nào? Hay là khó chịu ở đâu?"
Không phải Tạ Trí chưa từng thấy người khác khóc, nhưng xưa nay hắn chưa bao giờ thấy ai có thể khóc đến nông nỗi này.
Hốc mắt đo đỏ, đuôi mắt ướŧ áŧ, gò má trắng hồng còn vương lại những giọt nước mắt như pha lê.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi mà tim hắn đã không khỏi thắt lại.
Tạ Trí gằn giọng gọi tên Kỷ Tô, rồi lại nhẹ giọng dỗ dành: "Cậu nói một câu với tôi đi, để ý tới tôi một chút đi mà."
"Khó chịu chỗ nào, không thoải mái chỗ nào, đều có thể nói tôi nghe hết."
Động tác khụt khịt của Kỷ Tô khựng lại, không nhịn được ngước cặp mắt ướŧ áŧ lên nhìn Tạ Trí.
Cậu thấy nam sinh đối diện đang cau mày, sâu trong đôi mắt có cất giấu chút sự hoảng loạn và bối rối.
Mắt Tạ Trí là mắt một mí, lông mi vừa dài vừa rậm, con ngươi có màu đen láy hiếm thấy, trắng đen rõ ràng.
Đường nét trên mặt vừa mượt mà vừa xuất sắc, là diện mạo đẹp trai tiêu chuẩn.
Khuyết điểm duy nhất là vào những lúc không cười thì trông sẽ hơi hung dữ một xíu.
Nhưng Kỷ Tô đã không còn sợ hắn từ lâu rồi.
Nếu dùng một cách khác thỏa đáng hơn để miêu tả cảm giác này thì chính là: Tạ Trí trong mắt cậu giống như một chú chó săn thoạt nhìn hung dữ, có vẻ không dễ gần, nhưng chỉ cần quen thuộc rồi thì chú chó ấy sẽ thoải mái phơi ra lớp da lông vừa mềm vừa ấm của mình.
Cảm xúc của Kỷ Tô ổn định lại rất nhiều, cậu hít sâu vài hơi, miễn cưỡng bình ổn giọng nói run run của mình: "Tôi không sao."
"... Thật sự không sao hả?"
"Ừm."
"Đưa cánh tay với chân ra, để tôi xem thử."
Mặt Kỷ Tô đơ ra, hơi gượng gạo trốn về phía sau.
Nhưng lại bị nam sinh đối diện tóm lấy cổ chân thon gầy rồi duỗi thẳng chân ra.
Trên làn da nhẵn mịn toàn là những dấu vết xanh xanh tím tím, chúng rải rác lộn xộn, có chỗ đã bị trầy xước, rớm những giọt máu đỏ tươi.
Nhìn mà thấy xót hết cả ruột.
Tạ Trí gắng hết sức để phớt lờ xúc cảm trơn trượt trong tay mình, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Làm sao mà bị như vậy?"
Kỷ Tô nhẹ giọng nói: "Lúc ở lối vào cầu thang bị người ta tông vào, còn chỗ bị trầy xước thì chắc là quẹt vào đâu đó."
Tình hình lúc ấy rất hỗn loạn, Kỷ Tô hoàn toàn không còn hơi sức đâu mà để ý xem mình bị thương chỗ nào, chỉ mỗi cái việc chú ý cho bản thân không bị đám đông chen chúc xô xuống thôi là đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cậu rồi.
Sắc mặt Tạ Trí rất khó coi, ngón tay siết chặt trong vô thức, chìm vào da thịt trơn mềm.
Nếu không nhờ hắn đuổi tới nơi, kịp thời ôm Kỷ Tô sắp ngã xuống thì có khi cậu thật sự sẽ...
Hắn muốn cau mày gặng hỏi một câu, rằng tại sao cậu cứ không biết cẩn thận như vậy? Lần trước lúc bị nhốt vào khu giảng đường cũng vậy, lần này cũng vậy, chỉ cần thoát khỏi tầm mắt hắn là cậu sẽ lại gặp đủ kiểu nguy hiểm.
Hại hắn cũng phải lo lắng theo.
Nhưng Tạ Trí đã mau chóng nuốt câu gặng hỏi ấy trở vào, sợ chỉ cần ngữ khí của mình hơi không ổn một chút thôi thì cơn nức nở khó khăn lắm mới ngừng lại của Kỷ Tô sẽ lại trỗi dậy lần nữa.
Kỷ Tô mà khóc thì hắn thật sự không chống đỡ nổi.
Tạ Trí cẩn thận chạm vào chỗ bị bầm tím ở đầu gối kia, hỏi: "Đau không?"
Kỷ Tô nhíu mày trả lời: "Hơi hơi."
"Vừa non vừa mềm, cứ không thấy mặt một lúc là lại thương tích đầy người."
"Như vậy không được, phải đi khám ở phòng y tế."
Kỷ Tô chần chừ: "Trong phòng y tế sẽ đông người lắm phải không?"
Tạ Trí hơi nhướng mày: "Vậy về ký túc xá, chỗ tôi còn dư lại vài chai thuốc trị thương."
"Không cần phiền phức như vậy, mấy ngày nữa là lành rồi."
Tạ Trí nhìn đăm đăm vào Kỷ Tô, con ngươi đen nhánh không nhìn ra là vui hay giận, nhưng dường như có một chút bất mãn.
Cũng không biết là bất mãn vì cậu cứ từ chối hết lần này đến lần khác, hay là bất mãn vì cậu không biết quý trọng thân thể của chính mình.
Bản năng của Kỷ Tô đã nhận ra mối nguy hiểm, cậu không nhịn được chuyển động cổ chân, khiến ngón tay của nam sinh đối diện lại lần nữa siết chặt, ngăn chặn gắt gao tất cả mọi động tác nhỏ của cậu.
Kỷ Tô bị nắm đến mức thấy hơi đau, phản ứng đầu tiên là nhặt một viên sỏi tròn trịa trên mặt đất lên, nhưng sau khi do dự một lát thì lại đổi thành một cọng rễ cỏ dại, rồi tức tối ném vào người Tạ Trí.
"Cậu buông tôi ra trước đã, cậu nắm như vậy làm tôi khó chịu lắm."
"Không đồng ý thì tôi không buông."
Kỷ Tô: "... Tạ Trí!"
Cuối cùng người thỏa hiệp vẫn là Kỷ Tô.
Bình thường Tạ Trí nghe cậu răm rắp, chẳng biết tại sao trong vấn đề này hắn lại kiên quyết đến vậy.
Nếu Kỷ Tô không đồng ý, hắn thực sự có ý định giữ mãi không chịu buông.
Da thịt ở nơi đó rất ít khi bị người khác đυ.ng chạm một cách không thèm kiêng dè gì như vậy, vừa non mịn vừa nhạy cảm.
Tạ Trí lại hay chơi bóng rổ, tay thô ráp cực kỳ, trong lòng bàn tay toàn là vết chai sạn cứng cứng, chạm vào làm Kỷ Tô vừa đau vừa ngứa.
********
"Cậu nhẹ thôi."
Kỷ Tô ngồi trên ghế, mở miệng sai bảo Tạ Trí - người đang ngồi xổm một chân dưới đất và bôi thuốc cho chân cậu.
"Ừ ừ ừ, tôi sẽ cố gắng." Tạ Trí đổ mồ hôi đầy đầu, luồng khí thở ra cũng nóng hổi.
Thuốc mỡ được nặn vào lòng bàn tay và xoa cho tan ra trước, sau đó mới từ từ bôi vào chỗ bị thương.
Kỷ Tô lại không kìm được xuýt xoa một tiếng.
"Tổ tông của tôi ơi, tôi đã nhẹ lắm rồi mà." Tạ Trí nặn ra một câu khàn khàn từ kẽ răng.
Nói thì nói vậy, chứ hắn vẫn cố gắng nhẹ tay hơn.
Lòng bàn tay dính đầy thuốc mỡ trước hết là áp sát vào chỗ bị thương, chờ cho Kỷ Tô quen rồi thì mới bắt đầu nhẹ nhàng xoa lên da thịt hồng hào.
Vì đau nên trên da Kỷ Tô toát ra một lớp mồ hôi mỏng, làm cho hương thơm như có như không trong không khí kia càng đậm đà hơn, nồng nàn hơn.
Chậm rãi hòa vào thân thể theo từng nhịp thở.
Tạ Trí khẽ thở dốc, từ phía dưới nhìn lên Kỷ Tô: "Cậu xịt nước hoa thì mà thơm quá vậy?"
Kỷ Tô: "...?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác bối rối của thiếu niên, Tạ Trí như đã nhận ra điều gì, hơi xấu hổ cúi đầu xuống, bôi một chút thuốc mỡ cuối cùng ra cho thật đều, rồi thở ra một hơi dài nghe có vẻ cực kỳ áp lực.
"Xong rồi, chân kia."
Kỷ Tô ngoan ngoãn đưa chân còn lại qua, nam sinh trước mặt cậu hơi cụp mắt, xoa cho tan thuốc mỡ trong lòng bàn tay bằng động tác không nhẹ nhàng gì mấy, sau đó một cái đυ.ng chạm ấm áp tiếp xúc với đầu gối cậu.
Làm cho Kỷ Tô không nhịn được run rẩy một phen.
Tạ Trí tưởng rằng mình lại làm người ta đau, bèn vội vã rút tay về.
"Trốn cái gì?"
Kỷ Tô: "Hơi đau."
"Đau cũng phải ráng chịu."
...
Bầu không khí thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người.
Kỷ Tô vừa yếu đuối vừa sợ đau, ban đầu lúc bôi thuốc vẫn luôn rụt về phía sau, nhưng sau đó thì đỡ hơn một chút, chỉ cần làm quen với cơn đau âm ỉ kéo dài này thì cũng không phải là không thể chịu đựng.
Con người mà cứ lâm vào sự im ắng thì sẽ không nhịn được suy nghĩ miên man.
Lúc thì Kỷ Tô nghĩ đến đám đông ồn ào tán loạn ở cầu thang, lúc lại nghĩ đến bóng người lờ mờ ở tầng lầu trên cùng bị lửa cháy phừng phừng bao vây kia.
Cách một đám đông và một làn khói đặc, cậu mơ hồ cảm giác được là người kia vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình.
Kỷ Tô không nhịn được lên tiếng gọi tên người đối diện.
"Tạ Trí."
Tạ Trí nặn ra một chữ "ừ" từ trong cổ họng.
"Cậu có suy nghĩ gì về trận hỏa hoạn này không?"
"Cái gì mà "suy nghĩ gì", ví dụ như cái gì?"
"Cậu cảm thấy liệu có phải do con người gây ra không?"
Tạ Trí dời một phần sự chú ý sang chủ đề này: "Tại sao lại nghĩ vậy? Có khi chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi."
"Lửa lan từ tầng lầu trên cùng xuống dưới, điểm xuất phát của ngọn lửa này hẳn cũng là tầng lầu trên cùng, nhưng trên đó làm gì có ai? Có người thì mới là tai nạn do người làm chứ." Tạ Trí thuận miệng nói: "Chắc là mạch điện cũ quá thôi."
Kỷ Tô nhấn mạnh: "Nhưng tầng trên cùng bị ngắt điện mà."
Động tác của Tạ Trí khựng lại, ngước mắt từ phía dưới nhìn lên cậu.
Hàng mày của nam sinh ấy hơi nhíu lại, đôi mắt cất giấu cảm xúc đen tối không rõ ràng nào đó, khi ngược sáng thì lại có vẻ đẹp hớp hồn người ta.
Hắn trầm giọng nói: "Làm sao cậu biết?"
"Gì cơ?"
"Làm sao cậu biết tầng trên cùng bị ngắt điện?"
Nhịp thở của Kỷ Tô sững lại, thần kinh lập tức căng thẳng.
Mắt cậu hơi lóe lên, đầu nghiêng qua một bên.
"Tôi từng lên đó."
Tạ Trí lặp lại với ý tứ không rõ: "Cậu từng lên đó..."
"Sau khi khu giảng đường được xây dựng, tầng lầu cao nhất vẫn luôn bị khóa, nếu leo cầu thang lên trên cùng thì sẽ thấy một cánh cửa sắt bị quấn dây xích khóa lại... Vậy thì Tô Tô, cậu làm sao mà lên đó được?"
Kỷ Tô lập tức tái mét mặt mày, hỏi lại với vẻ khó tin: "Tầng trên cùng... bị khóa ư?"
"Nhưng... nhưng tôi thật sự từng đi lên đó mà." Cậu hơi hoảng hốt, vội vàng muốn giải thích rằng trước đó mình thật sự đã từng leo lên tầng lầu trên cùng, hơn nữa còn đi qua đi lại trong dãy hành lang đó rất nhiều lần.
"Tôi không nói dối mà."
Đến tận bây giờ cậu vẫn nhớ như in, nhớ bức tường có vẻ loang lổ lốm đốm sau khi lớp sơn bị bong tróc, cùng với thứ ánh sáng xanh lục lờ mờ của tấm biển chỉ đường trên hành lang.
Ở đó, cậu từng gặp Diệp Hướng Nam, còn giúp đỡ hắn thoát khỏi một vụ bắt nạt học đường, sau đó vì bôi thuốc mà bọn họ không chú ý đến giờ giấc, rồi cùng nhau bị nhốt lại trong khu giảng đường.
"Tạ Trí, cậu có quen biết Diệp Hướng Nam không?"
Tạ Trí trầm mặc một lúc, nói: "Không quen, đó là ai vậy?"
Kỷ Tô khẽ cắn môi, không nói lời nào.
Sợi tóc mướt mồ hôi kề sát vào gò má tái nhợt, vì trước đó đã khóc nên vành mắt và chóp mũi đều đo đỏ, thấm đượm một màu sắc tuyệt đẹp.
Bờ môi mềm bị cậu cắn cho lõm xuống, càng đỏ hơn.
Trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Ánh mắt Tạ Trí dần trở nên sâu thẳm, hắn dùng khăn ướt lau sạch phần thuốc mỡ còn sót lại trên tay, sau đó nhéo nhéo vào gò má phồng lên của Kỷ Tô hệt như vẫn thường làm.
"Cậu căng thẳng quá rồi, phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng."
Tạ Trí ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu, mà suy cho cùng thì vừa mới xảy ra chuyện như vậy, hẳn là trường cũng sẽ tạm thời cho dừng hết tất cả các lớp học."