Một buổi sáng trôi qua thật nhanh.
Kỷ Tô hơi mất tập trung, tay xoay bút, dòng suy nghĩ trong đầu quấn vào nhau thành một nút thắt lộn xộn.
Đây là ngày thứ ba từ khi cậu vào phó bản.
Hai ngày đầu tiên đối với cậu cũng đã là rất khó khăn, nếu không bị bóng đè thì cũng bị nhốt vào khu giảng đường rồi gặp ma.
Nhưng dường như vận may của cậu vẫn còn khá tốt, dù rất hãi hùng nhưng luôn luôn có thể an toàn vượt qua.
Theo lời hệ thống, khi phó bản tiến triển, mức độ nguy hiểm sẽ ngày một tăng, cũng sẽ càng dễ gặp nguy hiểm hơn.
Lòng Kỷ Tô thấy hơi lo sợ bất an, nếu cứ tiếp diễn như vậy, không biết về sau sẽ gặp phải những chuyện đáng sợ gì.
Theo thời gian trôi qua, dường như sức mạnh của "ma quỷ" cũng càng lúc càng lớn.
Buổi tối ngày đầu tiên chỉ mới có năng lực khống chế hành động của cậu trong lúc cậu ngủ mơ màng, rồi đe dọa vài câu không rõ ràng bên tai cậu.
Thế mà đến tối ngày thứ hai đã tiến triển đến mức có thể ngụy trang thành người mà cậu quen thuộc, ẩn nấp bên cạnh cậu, nói chuyện với cậu hết sức tự nhiên.
Tuy trên người không có nhiệt độ và xúc cảm như người sống, nhưng rõ ràng vẫn có thể chạm vào.
Khi ấy Kỷ Tô cực kỳ sợ hãi và bối rối, đã bổ nhào vào lòng đối phương, rồi còn ôm eo hắn một lúc lâu nữa.
Kỷ Tô nhớ lại cơ thể lạnh lẽo thấm đẫm sự rét buốt của "Diệp Hướng Nam", không nhịn được khẽ rùng mình một phen.
Trong ba lô của cậu vẫn còn lọ kẹo sữa mà đối phương cho cậu.
Nhiều loại kẹo khác nhau được sắp xếp phân loại ngay ngắn, đều là những vị mà cậu thích ăn.
Nhưng Kỷ Tô nào dám động vào.
Cậu không đoán được ý đồ thực sự của "Diệp Hướng Nam", cũng không rõ tại sao hắn lại muốn đưa kẹo cho mình.
Dù nhìn theo góc độ của con người hay của ma quỷ, góc độ của người chơi hay của Boss phó bản, hai người họ đều hẳn phải đứng ở hai phe đối lập.
Liệu có "..." nào lại muốn làm thân và bày tỏ thiện ý với con người hay không?
...
Có lẽ là có, nhưng Kỷ Tô không dám đánh cược vào khả năng mong manh kia.
Cậu sợ mình sẽ không nhịn được nên còn cố ý giấu lọ kẹo ở dưới cùng.
Nhớ đến lọ kẹo ấy, đầu quả tim Kỷ Tô lại bắt đầu ngứa ngáy, lại hơi ngo ngoe rục rịch.
Cậu muốn dùng một vài chuyện khác để dời đi sự chú ý của mình.
Sắp tan học rồi, Tạ Trí nói là sẽ cùng cậu đi nhà ăn ăn trưa, cũng không biết cơm chiên mà hắn đặc biệt nhắc đến sẽ có hương vị gì.
Có mùi... gì vậy?
Chóp mũi Kỷ Tô giật giật, nghe được một mùi giống như đồ vật bị cháy khét.
Mùi này pha tạp rất nhiều thứ, cứ nhắm thẳng vào xoang mũi và chui vào phổi của cậu.
Kỷ Tô không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
Không chờ cho cậu kịp phản ứng, một làn khói đen đã lọt vào qua khe hở trên cửa, khiến cho căn phòng học nhỏ hẹp chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập mùi khói cay nồng.
Lớp học đang yên tĩnh lập tức loạn hết cả lên.
Không biết ai đã gào lên một câu: "Cháy rồi, cháy rồi!"
"Chạy mau!"
Khiến cho đám đông đang kinh hoảng lập tức trở nên càng hỗn loạn hơn, mọi người thi nhau đẩy cửa chạy ra ngoài.
Hành lang hẹp chật kín người, Kỷ Tô bị cuốn trong đám đông, theo dòng người chen chúc chạy về phía lối thoát hiểm.
Khói ở cầu thang còn dày đặc hơn, tầm nhìn cũng bắt đầu trở nên mờ mịt không rõ.
Trong mùi khói nồng nặc này, Kỷ Tô lại ngửi thấy một mùi máu rất nhạt, nhạt đến nỗi gần như có thể bị người ta bỏ qua.
Không biết tại sao, cậu lại nhớ đến "sự kiện ác liệt" mà chú bảo vệ đã nói với mình.
"Nghe nói là mấy học sinh khối 12 có mâu thuẫn gì đó, hẹn đánh nhau ở chỗ đó, đến khi cảnh sát đuổi tới nơi thì trên sàn toàn máu là máu, hoàn toàn không còn chỗ để đặt chân, có vài học sinh đã mất mạng, hơn nữa còn xảy ra một trận- một trận..."
Còn xảy ra một trận gì?
Một trận hỏa hoạn sao?
Kỷ Tô dùng ống tay áo bịt miệng và mũi mình, cố kìm nén cảm giác muốn chảy nước mắt, dính sát vào bức tường, gian nan giữ cho mình đứng thẳng.
Có người xô đẩy cậu, muốn cậu nhường đường.
Thi thoảng lại có cánh tay đập vào vai và hai bên eo cậu, chân cũng bị vài người giẫm lên rất mạnh.
Ban đầu còn có thể thấy đau âm ỉ, nhưng đến cuối cùng thì đã hoàn toàn mất hết cảm giác.
Kỷ Tô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên trên.
Ngọn lửa chói mắt lan từ tầng trên cùng xuống dưới, cầu thang bằng gỗ bắt đầu không chịu nổi sức nặng, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt chói tai, dù có đứng đây thì vẫn cảm nhận được luồng hơi nóng rực phả thẳng vào mặt.
Lửa ở tầng trên cùng.
Sắc mặt Kỷ Tô bỗng trở nên tái mét.
Cầu thang là nơi dễ xảy ra sự cố giẫm đạp nhất, Kỷ Tô chỉ mới đứng đây có mười mấy giây mà đã thấy vài người hụt chân ngã xuống rồi.
Xung quanh là tiếng hét chói tai hết đợt này đến đợt khác, cùng với tiếng nứt vỡ giòn vang khi lòng bàn chân giẫm mạnh xuống cầu thang, thi thoảng còn trộn lẫn với vài tiếng kêu rên đầy đau đớn.
Kỷ Tô dính sát vào tường, không dám nhúc nhích một chút nào.
Cậu không biết những người bị ngã kia đã đứng lên được chưa, cũng không biết dòng người ồ ạt này đến bao giờ mới kết thúc.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi ngọn lửa lan đến chỗ này, khói cũng còn trong phạm vi chịu đựng được, Kỷ Tô định sẽ chờ cho dòng người chen chúc này đi qua rồi mới xuống lầu.
Nhưng đúng lúc này, không biết là ai bỗng nhiên thọc khuỷu tay vào người cậu, sức của người đó rất mạnh, gần như ngay lập tức làm cho Kỷ Tô ngã nhào.
Trong tầm mắt là những bậc thang góc cạnh, phía sau lại là đám đông vẫn đang chen lấn về phía trước...
Kỷ Tô dùng tay bảo vệ đầu mình theo bản năng.
Có người đã kéo cậu lại vào thời khắc mấu chốt - là Tạ Trí.
Sắc mặt của nam sinh ấy rất khó coi, tròng mắt đậm màu ẩn chứa chút vẻ hung ác, cánh tay đang ôm Kỷ Tô gồng lên cứng ngắc, sau khi thấy thiếu niên không sao thì mới thở phào một hơi.
Tạ Trí rất mạnh, dù đang ôm theo một người thì vẫn có thể vững vàng đẩy đám đông sang một bên, che chở cho Kỷ Tô xuống lầu.
Kỷ Tô được bao bọc trong vòng tay Tạ Trí, có thể ngửi được mùi hương dễ chịu lẫn chút vị bạc hà trên người nam sinh ấy.
Là mùi mà cậu thích.
Cậu giống như một bé mèo ỷ lại vào chủ nhân, cánh tay mảnh mai ôm eo Tạ Trí, vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào l*иg ngực người ta, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Kỷ Tô thật sự rất sợ, thân thể mềm mại không khỏi run lên.
Nếu không nhờ Tạ Trí kịp thời chạy tới, cậu đã ngã xuống đất rồi bị những người ở phía sau giẫm đạp rồi.
Có lẽ cậu vẫn chịu đựng được nếu chỉ bị một người giẫm lên, nhưng không thể chịu được cả chục... hoặc cả trăm con người ở phía sau.
Nỗi sợ hãi khi một lần nữa chạm trán với cái chết làm Kỷ Tô không nhịn được lại siết chặt lực ôm hơn nữa, chỉ ước gì có thể dùng cả tay lẫn chân để quấn lấy Tạ Trí.
Tạ Trí dành ra một tay để sờ sờ đầu cậu nhằm trấn an, sau đó lại cong lưng, kề bờ môi ấm áp vào vành tai trắng hồng của Kỷ Tô, thầm thì: "Tô Tô đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
Rồi hắn bế Kỷ Tô lên cứ như đang bế một bé con, dùng tay còn lại để bảo vệ phía trước người cậu.
Hắn chỉ dùng một tay ôm cậu thôi nhưng vẫn chẳng có vẻ tốn sức gì, thậm chí còn ước lượng một chút, tìm một vị trí càng dễ dùng lực hơn.
Trước khi được Tạ Trí ôm, Kỷ Tô chỉ ước gì có thể quấn lên người hắn như con bạch tuộc, nhưng đến khi hắn thật sự bế cậu lên thì cậu lại không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Hai chân cậu lơ lửng giữa không trung, hai tay thì từ động tác vịn biến thành quàng lên cổ đối phương.
Tầm nhìn chợt bay lên một khoảng lớn, từ vị trí hơi thấp lên đến độ cao tối đa.
Có lẽ do cậu và Tạ Trí quá thu hút sự chú ý nên mọi người dù đang chạy thoát mệt mỏi nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía này, tầm mắt lang thang của Kỷ Tô vô tình bắt gặp ánh mắt của một vài người nhìn sang đây.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Tô, biểu cảm của những người đó rõ ràng đã ngơ ra, dù cơ thể vẫn tiếp tục hành động nhưng đầu lại quay sang nhìn đăm đăm vào mặt cậu.
Tầm mắt ập đến từ bốn phương tám hướng thật sự quá cháy bỏng.
Kỷ Tô cụp lông mi, gò má trắng hồng nổi lên màu đỏ ửng xinh đẹp, bờ môi đầy đặn hơi mím lại, chỉ để lộ chút thịt môi đỏ thắm.
Rất nhiều người... đều đang nhìn cậu.
Đến nỗi vành tai cậu cũng tỏa ra hơi nóng vì xấu hổ.
Kỷ Tô không nhịn được giãy giụa một chút.
Kết quả là bị Tạ Trí nắm chặt cổ chân thon nhỏ, thấp giọng cảnh cáo: "Ngoan nào, đừng lộn xộn."
Trong những ánh mắt chăm chú và nhiệt liệt kia, có một đôi mắt lạnh thấu xương, hệt như loài bò sát quanh quẩn trong góc tối lạnh lẽo, dính nhớp khó lường, nặng nề và nham hiểm.
Trước khi rời khỏi đại sảnh của khu giảng đường, Kỷ Tô như cảm giác được điều gì đó, ló đầu ra từ trong l*иg ngực Tạ Trí, vô thức nhìn lên trên.
Rồi bỗng nhiên, cậu như thấy được người nào đó đang đứng ở tầng lầu trên cùng, xuyên qua làn khói dày đặc và ngọn lửa nóng rực, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Nhưng khi Kỷ Tô hoàn hồn thì người nọ đã biến mất không thấy tăm hơi, như thể chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Tạ Trí ôm cậu ra khỏi khu giảng đường, không khí hừng hực hơi nóng cùng với mùi khói gay mũi đều bị tấm lưng rộng lớn của nam sinh ấy cản lại.
"Tạ Trí, cậu thả tôi xuống trước đi."
Chân Kỷ Tô đạp nhẹ hai cái, muốn thu hút sự chú ý của hắn.
"Chân cậu hết nhũn chưa? Cậu đi nổi không?"
Kỷ Tô không đủ tự tin: "Tôi đâu có... nhũn chân."
Tạ Trí vẫn tiếp tục ôm cậu đi thêm một khoảng, đến khi cách thật xa khu giảng đường thì mới thả cậu xuống.
Kỷ Tô vừa được thả ra thì đã ngã ngồi luôn xuống đất.
Lúc được người ta ôm đâu có cảm giác gì, bây giờ tự đứng trên mặt đất thì mới phát hiện chân mình đã mềm nhũn không còn sức lực.
"Thế này mà còn bảo không nhũn chân?"
Tạ Trí muốn ôm cậu lên lần nữa, nhưng Kỷ Tô lại dùng cả tay lẫn chân để trốn về phía sau.
"Cậu đừng ôm tôi, tôi như vậy cũng khá ổn rồi."
Tạ Trí cũng không ép buộc, chỉ lẳng lặng cởϊ áσ khoác ra trải trên mặt đất.
"Ngồi lên áo đi, trên cỏ toàn là sâu bọ."
So với Tạ Trí vẫn ăn mặc chỉnh tề, Kỷ Tô trông có vẻ vừa thê thảm vừa tội nghiệp.
Cổ tay áo của cậu bị rách một mảng lớn, rách đến tận bả vai, khiến cánh tay vừa trắng trẻo vừa thon thả lồ lộ ra ngoài, khuỷu tay và phần nách đều có màu hồng nhạt nhẵn mịn.
Chiếc quần to rộng bị đứt chỉ, để lộ cổ chân thon trắng cân đối và làn da chân mịn màng sáng bóng.
Tạ Trí chỉ nhìn thấy một mảng lớn màu trắng vừa chói lóa vừa bắt mắt, cùng với màu hồng nhạt mịn màng tuyệt đẹp.
Nam sinh cấp ba đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng sống động rực rỡ thế này đâu, cơ thể có phản ứng ngay tức thì.
Nhịp thở của hắn sững lại, kiềm chế bản thân phải dời mắt đi.
Nhưng bộ dạng "chính nhân quân tử" này chỉ vờ vịt được có nửa giây là đã hoàn toàn sụp đổ, nhịp thở của Tạ Trí trở nên dồn dập, gân xanh hai bên trán cũng trồi lên, giật thình thịch.
"Đ* m*."
Hắn thấp giọng chửi một câu.