Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 21: Tin tưởng tôi, tôi sẽ đỡ được cậu

Tòa nhà hai tầng này là chỗ cất giữ dụng cụ, có rất nhiều bàn ghế bị bỏ, cùng với một vài cây chổi và cây lau sàn chưa từng sử dụng.

Hẳn là hôm qua có rất nhiều người từng trốn ở đây, trên sàn nhà có rất nhiều hộp mì gói và đồ ăn vặt ăn xong còn thừa lại, còn có dấu vết đánh nhau, vùng vẫy và lôi kéo nữa.

Mùi đồ ăn trộn lẫn với mùi máu tanh không hề dễ ngửi một chút nào, Kỷ Tô nhăn nhăn mũi, cố gắng lờ đi cái mùi khó chịu này.

Rồi cậu tìm chủ đề để nói chuyện: "Chỗ này hẻo lánh như vậy, thế mà hôm qua cũng có rất nhiều người tới sao?"

"Ừ." Vẻ mặt Hạng Huyền rất thờ ơ: "Có khoảng mười mấy người, trong trường không có chỗ nào là tuyệt đối an toàn cả, dù là nơi hẻo lánh hơn nữa thì cũng sẽ có người biết."

"Địa hình ở đây tương đối rộng rãi, xung quanh còn có cây cối rậm rạp, so với những chỗ khác thì ở đây dễ chạy và dễ trốn hơn."

Kỷ Tô: "... Ra là vậy."

Khăn giấy rất khô, dù có chà lau cẩn thận thì vẫn không thể lau sạch tất cả vết máu trên giày, so với màu đỏ tanh tưởi sền sệt ban đầu thì những vết bẩn bị chà tới chà lui bắt đầu biến thành màu hồng, pha trộn với những phần sạch sẽ còn lại trên bề mặt chiếc giày.

Một đôi giày trắng tinh đang yên đang lành lại bị biến thành đôi giày hồng bẩn bẩn, lại còn phát ra cái mùi làm người ta thấy buồn nôn nữa. Chỉ cần nghĩ đến chuyện dấu vết trên đó là máu người, Kỷ Tô lại cảm thấy cực kỳ khó ở.

Nhưng bây giờ không phải lúc để đỏng đảnh làm dáng, dù cả đôi giày có bị máu tươi nhuộm đẫm thì Kỷ Tô vẫn có thể chịu đựng được.

Cậu liên tục từ chối khéo rất nhiều lần, nhưng Hạng Huyền cứ phớt lờ lời từ chối của cậu, thậm chí còn không cho cậu lộn xộn, dùng tay còn lại để nắm chặt cổ chân cậu.

Bị khống chế khả năng hành động, Kỷ Tô chỉ còn cách duỗi thẳng chân, ngoan ngoãn để mặc cho hắn lau chùi.

Kỷ Tô hơi bất đắc dĩ.

Sao lại có người cố chấp như vậy, biết rõ là không lau sạch được mà vẫn cứ khăng khăng muốn làm.

Chẳng lẽ chứng ám ảnh sạch sẽ của Hạng Huyền đã nghiêm trọng đến mức dù là vết bẩn trên người người khác, hắn cũng không chấp nhận được...? Nhưng như vậy cũng không đúng lắm, chẳng phải những người bị ám ảnh với sự sạch sẽ đều hoàn toàn không muốn chạm vào mấy thứ dơ bẩn hay sao? Hay là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhỉ? Tức là một khi đã ra tay thì nhất định phải lau thật sạch, không thể chịu nổi khi còn sót lại một chút vết bẩn nào?

Ánh mắt khó hiểu của Kỷ Tô rơi lên người nam sinh trước mặt.

Hạng Huyền đang cong eo, thân hình cao lớn cuộn lại ngồi xổm trước mặt cậu.

Tư thế này trông có vẻ rất khó chịu, nhưng hắn đã giữ nguyên như vậy hơn mười phút đồng hồ, cứ một hai đòi phân thắng bại với vết máu nhỏ xíu kia.

Kỷ Tô hơi cử động chân một cách gượng gạo.

Khăn giấy dính máu sơ ý đυ.ng vào vị trí còn sạch, làm cho chiếc giày trắng tinh lại bị bẩn thêm một chỗ.

Ngón tay thấm hơi lạnh của nam sinh ấy hơi siết lại, đầu ngón tay chìm vào da thịt hơi mỏng, giọng điệu toát ra vẻ bất mãn: "Đừng nhúc nhích."

Kỷ Tô cứng đơ người, không dám động đậy nữa.

Hạng Huyền cúi đầu, Kỷ Tô không thấy rõ sắc mặt hắn lắm, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc hơi ánh lên màu hạt dẻ được cắt tỉa gọn gàng của hắn.

Dường như Hạng Huyền cũng đã nhận ra nếu cứ tiếp tục lau chùi như vậy thì cũng không phải cách hay, bèn kéo khóa kéo ba lô ra, lấy một chai nước khoáng chưa khui.

Kỷ Tô thấy vậy thì vội vã ngăn cản động tác định vặn nắp chai của hắn: "Lau không sạch thì thôi, không cần phải lãng phí nước đâu."

"Bẩn lắm."

Kỷ Tô ngẩn ra, vô thức rụt cái chân không bị kìm giữ về phía sau.

"Vậy tôi sẽ cố gắng không để nó xuất hiện trước mặt cậu."

Động tác của Hạng Huyền khựng lại, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tô.

Đối phương rõ ràng đang ở góc độ ngước nhìn lên trên, nhưng Kỷ Tô lại có ảo giác như mình đang bị người ta nhìn từ trên cao xuống.

Khí thế của Hạng Huyền thật sự quá mạnh, ánh mắt cất giấu sự hung tàn hoàn toàn bao trùm lên người cậu.

Cậu hệt như một loài động vật ăn cỏ đi lạc vào phạm vi săn mồi của thú dữ, chỉ cần hơi lộ vẻ khϊếp đảm một chút thôi thì thú dữ sẽ hung tợn tấn công cậu, dùng những chiếc răng nanh sắc nhọn của chúng để cắn vào cái cổ yếu ớt của cậu.

Kỷ Tô bị sự liên tưởng của chính mình dọa sợ, bèn dời mắt nhìn sang hướng khác: "Sao... sao vậy?"

Hạng Huyền cũng không nói gì, chỉ là sự u ám trên mặt càng đậm hơn, không còn động tác lặp đi lặp lại để dời đi sự chú ý, hắn đã không cách nào đè nén được du͙© vọиɠ đang xâm chiếm lý trí vốn đang bấp bênh của mình nữa.

Trên mu bàn tay có gân xanh trồi lên, tốc độ lưu thông của máu tăng nhanh, làm những đường gân ấy giật giật từng hồi.

Hạng Huyền vò mớ khăn giấy vương vãi trên sàn thành một cục, rồi vứt vào cái thùng rác trong một góc.

Tạo ra một tiếng "bịch" rất lớn, cũng không biết hắn đã dùng lực mạnh đến mức nào.

***

Mặt trời dần dần lên cao, xuyên qua tầng mây hơi mỏng, rọi thẳng xuống.

Thời tiết giữa hè vẫn hơi nóng bức, Kỷ Tô dời cái ghế đang ngồi đến một chỗ râm mát.

Khí nóng không chỉ đến từ môi trường xung quanh, mà còn phát ra từ trong nội tâm nữa - cảm xúc bức bối đang từ từ tích tụ trong lòng.

Dù nơi này có vẻ rất an toàn, đến tận bây giờ mà vẫn không thấy ai đến, nhưng Kỷ Tô vẫn có cảm giác hơi bất an.

Cậu nới lỏng cổ áo, liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc.

Hạng Huyền như thể không cảm nhận được cái nóng, cứ ở ngay dưới ánh mặt trời.

Ánh nắng màu vàng ấm làm thần sắc của nam sinh ấy trông cũng trở nên hiền hòa, hắn giống như có mắt sau lưng, lập tức quay sang nhìn Kỷ Tô một cái, rồi tầm mắt khựng lại trên bờ môi đã trắng toát vì tróc da của cậu.

Vì đã thiếu nước mà còn liếʍ mãi không chịu để yên nên cánh môi màu đỏ hồng ban đầu đã khô khốc đến mức trắng bệch, nhưng phần thịt môi ở gần khoang miệng thì vẫn đầy đặn và đỏ bừng, những phần ở sâu hơn nữa thì trốn vào hàm răng trắng đều như hạt bắp.

Trông vừa non vừa mềm, dường như nếu hôn lên sẽ có cảm giác rất tuyệt.

Chỉ cần hơi liếʍ hôn một chút thì cánh môi ấy sẽ bị mυ'ŧ thành một màu sắc tuyệt đẹp, củ môi nho nhỏ cũng sẽ sưng đỏ và trở nên bóng loáng, lặng lẽ ló ra từ chỗ mà nó đang ẩn nấp.

Chỉ trong thoáng chốc, Hạng Huyền đã bắt đầu hít thở dồn dập, giữa mày hằn lên một nếp nhăn, hắn buộc phải cưỡng ép bản thân dời mắt đi chỗ khác.

Sau đó hơi giảm lực tay cho nhẹ lại và ném một chai nước đến chỗ Kỷ Tô.

Ngón tay Kỷ Tô vừa chạm vào thân chai lành lạnh thì cậu đã nghe bên ngoài có tiếng động.

Tiếng sàn sạt giống như dụng cụ cắt gọt hoặc là gậy gỗ bị kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh cọ xát nghe rất chói tai.

Kỷ Tô lập tức thấp thỏm bồn chồn, tim cứ như nhảy lên tận cổ họng.

"Cái chỗ thế này... mà cũng có người nữa hả?"

"Không đi nhìn thử thì sao mà biết được? Ban ngày không tìm được ai, đến tối sẽ càng khó tìm hơn."

"Điểm tích lũy của tôi đủ rồi, tôi không muốn gϊếŧ người nữa đâu."

"Cậu không gϊếŧ người thì sẽ có người khác tới gϊếŧ cậu."

"Nhưng mà..."

"Nhưng nhị gì nữa? Đám người sói ngày hôm qua có buông tha cho chúng ta đâu?" Giọng nam khàn khàn bỗng trở nên quá khích: "Bọn nó muốn diệt sạch chúng ta, tại sao chúng ta lại phải tha cho tội phạm gϊếŧ người?"

"..."

"Tôi không ngại nếu điểm tích lũy của mình nhiều thêm một chút đâu, cậu không muốn làm thì vừa hay, bớt đi một người giành với tôi."

"... Mấy người các cậu chặn ngoài cửa, tôi với Lục Dịch đi lên trên xem thử."

Những tiếng ồn ào bên ngoài từ từ lắng xuống, như thể đã đạt được sự đồng thuận nào đó.

Động tác của Hạng Huyền rất khẽ, cứ như một loài động vật họ mèo nào đó, lẳng lặng đến bên cạnh Kỷ Tô mà không phát ra một chút âm thanh nào.

Hắn đưa tay ý bảo giữ im lặng, rồi dẫn Kỷ Tô đi rón rén đến bên cửa sổ.

Tầng hai không tính là quá cao, nhưng đối với một người mắc chứng sợ độ cao như Kỷ Tô thì đây là khoảng cách chẳng khác gì giữa đám mây và vực thẳm.

Chứng sợ độ cao của Kỷ Tô là một chứng bệnh thứ phát - đối với người mắc bệnh xương giòn như cậu, tất cả những nơi ở trên cao đều tiềm tàng rất nhiều nguy cơ, chỉ cần hơi trượt chân một chút là sẽ bị gãy xương.

Cậu chỉ hơi lia mắt nhìn xuống dưới thôi mà đã tái mét mặt mày với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Kỷ Tô kìm nén nỗi sợ hãi, há miệng nói bằng âm hơi: "Không sao hết, tôi nhảy xuống được."

Hạng Huyền: "... Đừng sợ." Hắn nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Tin tưởng tôi, tôi sẽ đỡ được cậu."

Hạng Huyền nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn ngụy trang thân phận trước mặt Kỷ Tô, loa phát thanh chỉ nói dân thường không thể gây thương tổn cho người sói, nhưng chưa nói là người sói không thể gϊếŧ hại lẫn nhau.

Thật ra hắn cũng muốn thử một lần xem người sói có thể gây hại cho nhau hay không, nhưng khi nhìn bộ dạng hãi hùng khϊếp vía này của Kỷ Tô thì lại từ bỏ ý định ấy.

Nghe tiếng nói chuyện dưới lầu thì có ít nhất là năm người.

Nếu Hạng Huyền chỉ có một mình thì thật ra có thể xác minh suy đoán của bản thân, nhưng bên cạnh hắn lại có một đối tượng cần bảo vệ, nên hắn không thể không suy xét nhiều hơn.

Hắn lo không biết mình có bảo vệ được cậu không, nếu hai bên lao vào ẩu đả thì liệu có dọa cậu hay không.

Lúc Hạng Huyền nhảy xuống thì không tạo ra tiếng động quá lớn, nhưng âm thanh trầm đυ.c này vẫn đủ làm kinh động những kẻ đang canh chừng bên dưới.

Hắn vờ như không nghe thấy những tiếng chân chạy vội về phía này, chỉ chậm rãi giang hai tay ra, dùng khẩu hình để nói với Kỷ Tô ở trên lầu: "Nhảy xuống đây."

Biết mình không có thời gian để chần chừ, Kỷ Tô nhắm mắt lại, rồi nhân lúc khí thế chưa sụt giảm, cậu dứt khoát nhảy luôn từ tầng hai xuống.

Cơn đau dữ dội khắc sâu vào tâm trí mỗi lần bị gãy xương không hề xuất hiện, thậm chí Kỷ Tô còn không cảm nhận được cú va chạm nào, mà thay vào đó, cậu chỉ rơi vào một vòng ôm tỏa ra hơi ấm của nắng trời và mang lại cảm giác an toàn vô kể.

Hạng Huyền đã đón được đóa hoa yêu kiều mong manh của hắn.

...

Những kẻ đuổi theo cứ bám riết không tha.

Từ cổ họng truyền đến mùi máu tanh rõ rệt, lá phổi cũng có cảm giác như bị đè ép vì không đủ ô-xi.

Kỷ Tô thở dốc muốn đứt hơi.

Cậu và Hạng Huyền trốn bên dưới một bụi cỏ nhô lên.

Chỗ này rất chật hẹp, hai người phải dính sát vào nhau thì mới có thể ẩn nấp hoàn toàn mà không bị lộ góc áo ra.

Kỷ Tô phải áp chặt mặt mình vào l*иg ngực Hạng Huyền thì mới có thể giảm được âm lượng của những tiếng thở dốc liên tục.

Lúc nãy chạy trốn quá gấp, nếu không nhờ Hạng Huyền lôi cậu theo thì cậu đã gục ngã từ lâu rồi.

Cơn đau nhức do căng cơ cứ âm ỉ không dứt, tay và chân đều quá mỏi mệt không nhấc lên nổi, tầm nhìn trước mắt cứ tối sầm đi từng đợt từng đợt.

Có thứ gì đó bị Hạng Huyền đẩy vào môi răng, Kỷ Tô bèn dùng lưỡi mình đẩy nó ra, không muốn ăn một thứ không rõ nguồn gốc như vậy.

Động tác của nam sinh ấy hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn cưỡng ép nhét vào.

Ngọt ngào, dinh dính, sau khi tiếp xúc với khoang miệng thì lập tức tan ra, làm cho ngay cả hơi thở cũng trộn lẫn một hương thơm đậm đà và êm dịu.

Là sô cô la.

Bấy giờ đầu óc như bị nhão thành hồ dán của Kỷ Tô mới tỉnh táo lại một chút, cậu chỉ cắn một nửa, vẫn còn một nửa trong tay Hạng Huyền.

Thế là cậu cứ ăn luôn từ tay Hạng Huyền như vậy, đầu tiên là đưa chiếc lưỡi đỏ mềm của mình ra cẩn thận liếʍ vài lần, sau đó mới dùng răng cắn từng miếng từng miếng, chậm rãi ngậm vào trong miệng.

Có đôi lần trong lúc mơ mơ màng màng, cậu còn mυ'ŧ cả ngón tay người ta vào một chút, rồi lại vô tri vô giác nhả ra.

Hoàn toàn đâu có nghĩ đến chuyện hành động như vậy sẽ có tác động lớn đến mức nào đối với Hạng Huyền.

Đầu ngón tay có vệt nước hơi bóng loáng, lóe lên chút ánh sáng nhỏ vụn dưới ánh nắng mặt trời, dường như vẫn còn vương lại cảm giác còn mềm mại và nhẵn mịn hơn cả thạch trái cây.

Chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

Hạng Huyền ngơ ngẩn.

Hắn dùng một tay bóp hai bên gò má hồng mềm như hai cục nếp của thiếu niên, rồi đột nhiên kề sát cả khuôn mặt mình vào.

Dừng lại khi chỉ cách đôi môi đỏ thắm kia vài xen-ti-mét, hắn ngửi được hương thơm quyến rũ hết sức rõ ràng giữa môi răng thiếu niên ấy.

Nồng nàn mê hoặc lòng người.

Sao có thể mềm mại như vậy? Sao có thể thơm ngào ngạt đến thế?

Du͙© vọиɠ không thể diễn tả bắt đầu xôn xao nhộn nhạo, dồn ép đến nỗi làm cho Hạng Huyền đỏ ngầu hai mắt.