Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 14: Tạ Trí dễ dỗ hơn

Một đêm bình yên vô sự.

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rọi vào khuôn mặt của Kỷ Tô, ở nơi chân trời xa xa là bình minh rực rỡ, mặt trời từ từ ló rạng.

Trời đã sáng.

Trong cơn mơ màng, Kỷ Tô nghe được tiếng dây xích đung đưa lạch cạch, cùng với một tiếng cách giòn vang, sau đó là tiếng kêu đầy ngạc nhiên của ai đó.

"Sao ở đây vẫn còn người?"

"Này, dậy đi!"

Kỷ Tô lơ mơ mở mắt ra.

Một người đàn ông mặc đồ bảo vệ quan sát săm soi cậu, sau khi thấy rõ là cậu đang mặc đồng phục học sinh, không giống người từ bên ngoài đột nhập vào trường thì sự cảnh giác trong mắt giảm đi rất nhiều.

Chú bảo vệ dịu giọng lại: "Không được ngủ ở đây đâu, con dọn dẹp một chút rồi mau về ký túc xá đi."

Lúc Kỷ Tô đứng lên, vì máu không lưu thông nên cả tay lẫn chân đều bị tê ở mức độ khác nhau, cậu lảo đảo một phen, suýt nữa đã ngã xuống.

Kỷ Tô nhìn quanh bốn phía, thấy ngoài mình và chú bảo vệ ra thì ở đây chẳng còn người nào khác.

Giống như đã đột nhiên xuất hiện, "Diệp Hướng Nam" cũng đột nhiên biến mất chẳng biết tự bao giờ.

Kỷ Tô chưa từ bỏ ý định, không nhịn được truy hỏi: "Chú ơi, ngoài con ra thì chú có thấy ai khác nữa không?"

"Cái gì mà "ai khác nữa"?" Mặt chú ấy biến sắc, vội la lên: "Chẳng lẽ con còn có đồng bọn nữa hả?"

Đồng... đồng bọn?

Kỷ Tô nghe mà sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì mới nói tiếp: "Phải ạ, con còn có một đồng bọn, ấy không phải... một người bạn đi cùng, da cậu ấy rất trắng, vừa cao vừa gầy, trông không được khỏe cho lắm..."

Chú bảo vệ cắt ngang lời mô tả của Kỷ Tô, quả quyết nói: "Ngoài con ra, ở đây không còn bất kỳ ai nữa hết."

"Nếu con có thể liên hệ được đứa đồng bọn kia của con..." Chú bảo vệ nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỷ Tô, không nỡ nói nặng.

"Ý chú là đứa bạn kia của con, thì hãy kêu nó mau mau ra ngoài, đừng có trốn trong khu giảng đường nữa."

Kỷ Tô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Chắc là con nhớ nhầm, hẳn là cậu ấy đã rời đi từ sớm rồi ạ."

Chú bảo vệ lại lẩm bẩm: "Học sinh thời buổi này đúng là càng ngày càng khó quản lý, sao đêm hôm khuya khoắt mà lại trốn trong tòa nhà giảng đường không chịu đi? Lỡ mà xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?"

"Xin lỗi chú, gây thêm phiền phức cho chú rồi ạ."

Thấy Kỷ Tô có thái độ tốt như vậy, chú bảo vệ đâm ra lại hơi băn khoăn.

"Chú không có ý đó, hầy... buổi tối mà ở lại đây thì thật sự rất nguy hiểm, đến chú còn không dám đến gần chỗ này khi trời tối nữa mà, cứ cảm thấy sởn da gà, bụng dạ không yên."

Ánh mắt Kỷ Tô hơi lóe lên, thử dò hỏi: "Là vì trước kia từng xảy ra chuyện gì không hay hả chú?"

Chú bảo vệ cẩn thận nhìn ngó xung quanh, rối rắm một hồi lâu, rồi mới đưa ngón tay ra chỉ chỉ lên lầu: "Tầng trên cùng của tòa nhà giảng đường này nè, đã từng xảy ra một vụ việc cực kỳ ác liệt."

"Nghe nói là mấy học sinh khối 12 có mâu thuẫn gì đó, hẹn đánh nhau ở trên đó, đến khi cảnh sát đuổi tới nơi thì trên sàn toàn máu là máu, hoàn toàn không còn chỗ để đặt chân, có vài học sinh đã mất mạng, hơn nữa còn xảy ra một trận- một trận..."

Nói nói một hồi, tốc độ nói của chú bỗng nhiên chậm lại, vẻ mặt bắt đầu bần thần và dại ra.

Mặt chú ấy trở nên vô cảm, hai mắt trợn lên, tròng mắt xoay chuyển nhìn chòng chọc vào Kỷ Tô, hệt như người máy đã được lập trình sẵn, gằn từng chữ một: "Không xảy ra chuyện gì hết."

Kỷ Tô: "...?"

"Tất cả đều bình thường, không có chuyện gì xảy ra hết."

Con ngươi của Kỷ Tô co lại, lùi ra sau vài bước.

Cậu đưa tay về phía một bên của ba lô, ở đó có giấu con dao găm mà Diệp Hướng Nam đã đưa cho cậu.

Chỉ cần đối phương thể hiện ra một chút ý đồ tấn công cậu, cậu sẽ lập tức lấy nó ra để phòng vệ.

Nhưng may mà cảm xúc kịch liệt này chỉ xuất hiện trong phút chốc, rồi người bảo vệ này lại trở nên ngơ ngác, chỉ một mực lẩm bẩm tự nói một mình: "Không xảy ra chuyện gì cả, không xảy ra chuyện gì cả..."

Kỷ Tô lặng lẽ nhấc chân, lùi ra tạo một khoảng cách an toàn: "Chú ơi, chú có sao không vậy?"

Đôi mắt vẫn đυ.c lại lần nữa dời lên người Kỷ Tô, khựng lại trong giây lát, tỏa ra một ánh sáng yếu ớt, không giống con người mà giống một cỗ máy vừa mới khởi động lại.

"Ấy? Bạn học sinh này vẫn còn ở đây hả?"

Người đàn ông trung niên có khuôn mặt thật thà phúc hậu ấy lại khôi phục sự nhiệt tình như trước, cười nói chuyện với Kỷ Tô, hoàn toàn quên mất chuyện mà hai người vừa mới nói vào lúc nãy.

"Chú ơi, chú nói tầng trên cùng của khu giảng đường..."

Chú bảo vệ lộ vẻ khó hiểu: "Tầng trên cùng gì?"

Kỷ Tô biết mình sẽ không hỏi thêm được gì nữa.

Sự kiện ác liệt xảy ra ở tầng trên cùng hẳn là điều cấm kỵ nào đó của phó bản, không cho phép người ngoài tìm hiểu.

Một khi nhắc đến, NPC sẽ lập tức "khởi động lại".

Cậu sợ là nếu còn truy hỏi tiếp, không những không hỏi ra được bất cứ thông tin nào mà còn chọc tức người bảo vệ này nữa.

"... Không có gì đâu ạ."

***

"Nè con, dưới đất là đồ của con phải không? Đừng quên mang về!"

Đồ? Đồ gì?

Có rác gì mà cậu quên dẹp hay sao?

Kỷ Tô đã chuẩn bị đi rồi, nhưng khi nghe lời này thì vẫn xoay người nhìn qua.

Trên sàn đá cẩm thạch trơn bóng có một cái lọ nhỏ vuông vức màu trắng.

Nó lẳng lặng nằm trong một góc, rất khó thấy.

Nếu không nhìn về hướng đó thì sẽ không phát hiện ra nó.

Kỷ Tô không nhớ là mình từng đem theo cái lọ nhỏ nào giống vậy, cậu hơi chần chừ, định nói là hình như đó không phải đồ của mình.

Nhưng chú bảo vệ đã sốt ruột hối thúc: "Sao lại vứt rác bừa bãi như vậy? Mau nhặt lên rồi mang đi đi."

Kỷ Tô đành phải bước qua nhặt nó lên.

Đặt trong tay thì thấy nặng trĩu.

Sau khi rời khỏi khu giảng đường, Kỷ Tô vốn định tiện tay ném cái này vào thùng rác gần đó, nhưng vừa nhấc tay làm động tác chuẩn bị ném thì đồ vật bên trong bỗng phát ra tiếng lạo xạo.

Lúc bôi thuốc cho Diệp Hướng Nam, cậu đã sờ mó gần như khắp toàn thân hắn, không hề thấy cái lọ nhỏ nào như thế này, mà cậu cũng tin là nó không phải đồ của mình, vậy chẳng lẽ đây là món đồ gì đó có liên quan đến phó bản?

Về bối cảnh chính của phó bản này, cậu vẫn còn trong trạng thái cái biết cái không.

Nhưng yếu tố nào của nó cũng tràn ngập sự quái đản và máu me.

Từ đó suy ra: thứ ở bên trong cái lọ này cũng sẽ không đẹp mắt gì cho cam, có khi còn rất khủng khϊếp nữa.

Kỷ Tô nhớ lại mấy kịch bản phim kinh dị mà mình từng xem, phỏng đoán rằng thứ ở bên trong vô cùng có khả năng là tay chân đứt đoạn, hoặc là mấy thứ tâm linh kinh dị nào đó có thể gây khủng hoảng.

Thế là cậu vô cùng cẩn thận cạy một góc nắp lọ ra, và bất ngờ thay, có một mùi hương quen thuộc từ bên trong truyền đến, làm cậu không khỏi hơi nhăn mũi.

Hai mắt thiếu niên ấy lập tức trợn tròn, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp.

Cậu hơi mím môi, kiềm chế cảm xúc dâng lên đột ngột của mình.

Cậu đã đoán sai.

Trong lọ không phải mấy mảnh cơ thể người bị chặt ra.

Cũng chẳng phải thứ gì làm cho người ta sợ hãi.

Mà là kẹo.

Toàn kẹo là kẹo, đủ loại và đủ kiểu dáng.

...

[Nhiệm vụ cá nhân số 3: Xác định mối quan hệ với Diệp Hướng Nam, tiến độ nhiệm vụ đã đổi mới.]

[Đinh! Thanh tiến độ nhiệm vụ đổi mới thành 50%]

[Chúc mừng ký chủ và Diệp Hướng Nam đã thành lập mối quan hệ "người cứu và người được cứu".]

Kỷ Tô chưa kịp vui vẻ thì sự hoang mang đã nổi lên trong lòng.

[Sao tiến độ nhiệm vụ lại là 50%? Với cả cái mối quan hệ "người cứu và người được cứu" này nữa, là do tôi đã cứu hắn hả?]

Hệ thống: [...]

Kỷ Tô: [Ngài hệ thống này, một NPC quan trọng như Diệp Hướng Nam chắc là sẽ không sao đâu ha?]

[Về những gì có liên quan đến nhiệm vụ, tôi không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng tôi có thể nói rõ cho cậu biết một chuyện: so với việc rảnh rỗi lo cho an toàn tính mạng của hắn, chi bằng hãy lo cho chính mình.]

Kỷ Tô: [Vâng, tôi biết rồi.]

Sao lại ngoan như vậy.

Hệ thống hắng giọng một tiếng, để ý đến lọ kẹo kia mà Kỷ Tô đang bưng trong tay, không nhịn được mở miệng hỏi: [Kẹo này ăn ngon đến vậy hả?]

Nó rất muốn biết thứ kẹo này rốt cuộc là mỹ vị nhân gian gì mà lại có thể liên tiếp đánh gục được hai NPC cấp cao.

[Ngon lắm đó.] Kỷ Tô hơi tiếc nuối: [Tiếc là ngài hệ thống không có thể xác con người, không thể ăn thử được.]

Hệ thống: [...] Xem ra thứ đánh gục NPC không phải kẹo mà là người.

Khi Kỷ Tô quay về ký túc xá, trời đã sáng hẳn.

Cậu vừa mở cửa ký túc xá đã thấy ngay Hạng Huyền đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Hạng Huyền khoanh tay, mặt mày lộ chút vẻ mỏi mệt hiếm thấy, hướng ánh mắt âm u về phía này, lạnh như đã kết thành băng.

Kỷ Tô bị dọa cho run tay, chìa khóa rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng.

"Cậu chưa đi ư?"

Giọng Hạng Huyền lạnh tanh: "Tôi nên đi đâu?"

Kỷ Tô bị hỏi ngược lại đến nỗi ngớ người, không biết nên tiếp lời kiểu gì.

Ánh nhìn chăm chú của Hạng Huyền rất có lực áp bức, hắn nhìn vào chỗ nào của Kỷ Tô thì lông tơ ở chỗ đó sẽ lập tức dựng đứng lên, rõ ràng và chuẩn xác đạt đến mức độ "sởn tóc gáy".

Giống như đang ở dưới ánh đèn của máy dò, không che giấu được bất cứ thứ gì.

Kỷ Tô ngồi xổm xuống tìm chiếc chìa khóa bị lọt vào khe hở, muốn nương vào động tác này để tạm thời lảng tránh Hạng Huyền, hồi phục tinh thần.

Nhưng không ngờ cái người đang ngồi ngay ngắn trên sô pha bỗng dưng lại đứng lên, đi từng bước một về phía cậu.

Kỷ Tô hơi ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt nhìn từ trên cao xuống của Hạng Huyền.

Hạng Huyền không chỉ có diện mạo lạnh như băng - giống băng tuyết tích tụ mãi mà không tan trên núi cao - mà ngay cả con ngươi cũng có màu xanh dương đậm như biển cả.

Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng khi nhìn đăm đăm vào người khác thì sẽ hơi đáng sợ.

Kỷ Tô vờ ra vẻ tự nhiên dời mắt đi, giờ thì trong tầm mắt cậu là một đôi chân dài đến mức phản khoa học.

Trong lúc cậu đang ngẩn người, Hạng Huyền đã khom lưng nhặt chìa khóa lên.

Ngón tay hai người chỉ chạm nhau trong phút chốc, thế mà Kỷ Tô lại như bị điện giật, vội vã rụt tay về.

Nhưng ngay sau khi rụt về, cậu lại thấy hối hận vô cùng, đáng lẽ nên chờ một lúc rồi hẵng rụt về, chứ làm như vậy thì khác nào cậu ghét bỏ Hạng Huyền đâu, không biết hắn có phật lòng hay không.

Chẳng biết tại sao, lần này trở về nhìn thấy Hạng Huyền, cậu lại như chuột thấy mèo, không kìm được sự chột dạ và khϊếp đảm của mình.

Chẳng lẽ là do khí thế của Hạng Huyền quá mạnh?

Hay là do khi cậu trở về gây ra tiếng động quá lớn, sơ ý đánh thức Hạng Huyền, nên hắn đang cáu giận vì bị phá giấc ngủ?

Nhưng sẽ không ai ngồi ngủ trên sô pha đâu nhỉ? Hơn nữa hắn cũng không có bộ dạng gì là mới vừa thức giấc cả, trông hắn tỉnh táo cực kỳ.

Khi Kỷ Tô đang nghĩ ngợi lung tung thì bên tai bỗng truyền đến giọng nói lạnh lùng của nam sinh đối diện.

"Kỷ Tô."

Hắn đang gọi tên cậu.

Tai Kỷ Tô hơi ngứa, cậu kìm nén sự thôi thúc muốn đưa tay gãi, ừm một tiếng.

"Đêm qua cậu ngủ trong phòng ai?"

Ơ... ơ?!

"Có phải cậu nằm chung giường với hắn hay không?"

"Hắn ôm cậu ngủ hay sao?"

Hạng Huyền càng lúc càng tiến lại gần, dùng đầu ngón tay điểm nhẹ vào đuôi mắt ửng đỏ do không ngủ đủ của thiếu niên đối diện, tiếp tục dùng giọng nói lạnh nhạt để hỏi.

"Cậu cho hắn hôn rồi à?"

Nhiều câu hỏi liên tiếp ập đến làm Kỷ Tô choáng váng.

Cậu rất khó hình dung Hạng Huyền đang dùng biểu cảm lạnh nhạt thế nào để nói ra những câu hỏi mờ ám như vậy.

Một luồng nhiệt bỗng xộc lên, lan tràn một mạch từ ngực lên mặt, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Kỷ Tô thoắt cái đã biến thành màu đỏ hồng, vành tai cũng sắp bị hấp chín.

Cậu lớn tiếng phản bác: "Không có!"

Đôi mắt lấp loáng ánh nước khẽ liếc cái người vẫn còn muốn tiếp tục truy hỏi là Hạng Huyền, làm cho đôi môi mỏng của nam sinh ấy hơi nhúc nhích, không tiếp tục phun ra những lời quá đáng hơn nữa.

Kỷ Tô nói: "Tôi không ở trong phòng ngủ của ai hết, cũng không nằm chung giường với ai, càng không... hôn ai hết..."

Cậu hơi khó nói, nhưng ngẫm nghĩ một lát, vẫn quyết định nói ra.

"Tối hôm qua tôi bị nhốt trong khu giảng đường, chờ mãi đến khi trời sáng thì mới được chú bảo vệ thả ra."

Nghe được lời biện hộ đầy ấm ức của Kỷ Tô, vẻ mặt Hạng Huyền lộ vẻ ngơ ngác hiếm thấy trong vài giây.

"... Vậy à?"

Kỷ Tô hơi cáu giận: "Chứ cậu còn muốn thế nào nữa? Tôi ở trong cái chỗ tối om om như vậy cả một đêm, cậu đâu có biết tôi sợ đến mức nào!"

Giọng Hạng Huyền dịu đi rất nhiều: "Tôi cũng chỉ là vì lo lắng cho cậu thôi."

"Lo lắng cho tôi?" Khí thế của Hạng Huyền yếu đi, Kỷ Tô ngược lại bắt đầu được nước lấn tới: "Vậy cậu có đi ra ngoài tìm tôi chưa? Có hỏi thăm người nào về tung tích của tôi chưa? Có báo cảnh sát chưa?"

Hạng Huyền ngẫm nghĩ, hắn chưa làm bất cứ chuyện nào.

Dù không học cùng lớp, Hạng Huyền vẫn nghe phong thanh về "chiến tích huy hoàng" của Kỷ Tô khi dan díu với ba người cùng một lúc.

Trong tiềm thức, hắn đã nhận định Kỷ Tô là một kẻ lả lơi ong bướm, là một tên nhóc đểu cáng sớm ba chiều bốn, không thể chung thủy với ai.

Bởi vậy nên khi Kỷ Tô đi suốt đêm không về, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là cậu đã đi gặp người khác.

Chứ chưa bao giờ nghĩ đến khả năng nào khác.

"Là do tôi ôm thành kiến, hiểu lầm cậu." Hạng Huyền bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ đang tức phồng mang trợn má của Kỷ Tô, khẽ khàng hỏi: "Phải làm sao thì cậu mới không giận nữa?"

"Vậy cậu phải xin lỗi tôi."

"Xin lỗi cậu."

"Phải lặp lại lần nữa."

"... Xin lỗi, tôi sai rồi, không nên nói những lời như thế với cậu."

Kỷ Tô vừa lòng.

Cậu nhướng mày, trong mắt như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh: "Tôi tha thứ cho cậu đó."

Hệ thống sốc nặng: [Tôi đã bỏ lỡ cái gì? Sao hắn lại ngoan ngoãn xin lỗi cậu luôn rồi?]

Kỷ Tô cũng ngỡ ngàng trước sự ngỡ ngàng của hệ thống: [Hắn làm sai, chẳng lẽ không nên xin lỗi tôi hay sao?]

Hệ thống cứng họng: [...] Nói có sách mách có chứng, làm người ta tin phục.

Không cách nào phản bác...

Hệ thống tua lại mấy ngàn lần, vẫn không tìm ra bước ngoặt cho sự thay đổi của Hạng Huyền.

Chỉ là những câu đối thoại đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Ban đầu Hạng Huyền rõ ràng rất bất mãn, hầu như câu nào cũng châm chọc, chế nhạo ký chủ không chút thương tiếc.

Sau đó ký chủ chỉ mềm giọng biện minh vài câu, vậy mà lớp băng cứng trên người Hạng Huyền lại lập tức có xu hướng tan chảy, từ từ hóa thành nước.

Chỉ vài câu như vậy thôi, lực sát thương có thể lớn đến mức đó ư?

Hệ thống không hiểu, hệ thống rất sốc.

Nó nói một câu đầy ẩn ý với Kỷ Tô: [Cậu cũng biết "dạy dỗ" người khác ghê.]

Kỷ Tô không hiểu lắm: [... Vậy cảm ơn đã khen?]

Sau khi nói chuyện rõ ràng với Hạng Huyền xong, Kỷ Tô quay về phòng mình.

Dù đã rời đi lâu như vậy, khí lạnh trong phòng ngủ vẫn cứ quanh quẩn ở đó, lạnh lẽo thấu xương. Hệt như những cây gai băng sắc nhọn, đâm vào da qua các lỗ chân lông.

Tốc độ lưu thông của máu như bị trì trệ rất nhiều, nhịp tim cũng trở nên cực kỳ chậm chạp.

Kỷ Tô khẽ thở ra một hơi, hơi thở ngưng tụ thành sương một lúc trước khi biến mất trong không khí.

Cậu bắt đầu lục lọi ngăn kéo, tìm được cái điện thoại di động và dây sạc, ngoài ra còn có vài tờ tiền màu đỏ. Sau khi lấy được đồ mình cần, cậu cũng không dám nán lại trong phòng lâu hơn, lập tức đi ra ngoài.

Kỷ Tô tìm được ổ cắm sạc trong phòng khách, cắm dây vào và kết nối với điện thoại di động.

Chẳng biết cái điện thoại này đã sập nguồn bao lâu, lượng pin còn lại đã cạn sạch, phải sạc chừng mười phút thì mới miễn cưỡng bật lên được.

Sau khi màn hình bật sáng, lập tức có thật nhiều tin nhắn hiện lên, màn hình điện thoại thậm chí còn bị đơ cứng ngắc trong giây lát.

Trong đó, rất nhiều tin nhắn đều đến từ cùng một dãy số.

"Nhớ add tôi, tôi là Tạ Trí đây."

"Cậu đâu rồi? Chạy đi đâu rồi hả?"

"Lỡ hẹn phải không?"

"Chơi tôi vui lắm à?" Phía sau còn có một icon mỉm cười chết chóc.

Cậu hoảng loạn nhấn tắt điện thoại.

Thật sự có quá nhiều chuyện dồn dập ập tới, đến tận bây giờ cậu mới nhớ ra còn có một người tên là Tạ Trí.

Đồng thời cũng nhớ đến lời hẹn với đối phương khi ở tiệm trà sữa.

Kỷ Tô hít sâu vài hơi, sau khi bình ổn cảm xúc căng thẳng của mình thì mới bật di động lên một lần nữa.

Trong ứng dụng mạng xã hội toàn là tin nhắn chào hỏi, yêu cầu đồng ý lời mời kết bạn của Tạ Trí, cũng không biết hắn lấy thông tin liên lạc của cậu từ đâu.

Kỷ Tô vốn dĩ chỉ trượt trượt giao diện, muốn nhìn xem Tạ Trí có còn nói gì khác không, nhưng lại sơ ý bấm luôn vào nút đồng ý kết bạn.

Không chờ cho Kỷ Tô lén lút hủy kết bạn, bên kia đã gọi một cuộc gọi thoại qua đây.

Kỷ Tô tự biết mình đuối lý, không dám không bắt máy.

Cậu nghẹn một hồi lâu, cuối cùng mới nặn ra một câu lí nhí: "... A lô?"

Tạ Trí khịt mũi cười gằn: "Cậu cũng biết bắt máy nữa à?"

Kỷ Tô: "... Tôi có thể giải thích!"

"Vậy cậu qua ký túc xá của tôi, giáp mặt giải thích với tôi đi."

Tút... tút... đó là âm báo bận của điện thoại, Tạ Trí đã cúp máy.

Kỷ Tô có cảm giác như mình vừa thoát ổ sói lại vào hang hổ.

Khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn nhíu lại, không khỏi thấy hơi hối hận vì mình đã lục ra cái điện thoại này.

Tạ Trí ở cùng một tòa nhà ký túc xá với cậu, số phòng là 301, là một căn chung cư đơn.

Dù cậu có cố tình đi thật chậm chạp thì con đường này cũng đã được định sẵn là sẽ không tốn bao nhiêu thời gian cả.

Cậu giơ tay phải, vừa định gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra từ bên trong.

Nam sinh với thân hình vượt trội đứng ngược sáng, trên khuôn mặt đẹp trai chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt nặng nề u ám.

Cũng giống như Hạng Huyền, hắn săm soi cậu từ trên xuống dưới.

Rồi cố ý lạnh giọng nói: "Cũng biết sợ nữa à?"

Kỷ Tô hơi khép hai chân lại, đứng thẳng tắp trông ngoan vô cùng, lông mi cụp xuống, khóe môi trề xuống, mang một vẻ tội nghiệp khó có thể giải thích.

Làm người ta không nỡ nổi giận với cậu.

Cơn giận đang bùng nổ của Tạ Trí cứ như một quả bóng bị kim chọc thủng, nháy mắt đã xì hết hơi.

Trái cổ không khỏi lăn lăn trong thoáng chốc: "Cậu không có gì muốn nói với tôi à? Chẳng phải đã kêu là "có thể giải thích" hay sao?"

Kỷ Tô dè dặt ngước mắt: "Tôi thật sự không cố ý, thật sự có lý do đàng hoàng mà!"

Cậu một lần nữa kể lại những gì mà mình đã kể với Hạng Huyền.

...

"Nếu không vì bị nhốt trong khu giảng đường, tôi chắc chắn sẽ đến tìm cậu."

Tạ Trí nhíu mày: "Cậu bị nhốt trong khu giảng đường? Cậu một mình ở đó cả đêm à?"

Tạ Trí thật sự rất khó hình dung làm sao mà một thiếu niên yếu ớt như vậy có thể ở lại cái nơi như thế cả một đêm. Hành lang âm u đen nhánh, môi trường ẩm thấp tối tăm, ngay cả một chỗ để nằm cũng không có.

Cậu nhát gan như vậy, có khi đã trốn vào một góc và lén khóc thút thít, khóc cả đêm.

Thảo nào mắt lại đỏ như vậy.

Tạ Trí ôm Kỷ Tô vào lòng, động tác có phần bỡ ngỡ vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò của thiếu niên ấy, an ủi một cách không được thành thạo cho lắm: "Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi."

Đối với Hạng Huyền thì Kỷ Tô có thể nổi cáu hết sức đúng lý hợp tình, bởi vì giữa cậu và Hạng Huyền không có lời hứa hẹn gì, không tồn tại tình huống cậu phạm sai lầm.

Mà là Hạng Huyền gây sự vô cớ.

Nhưng đối với Tạ Trí thì cậu không tự tin lắm.

Bởi vì suy cho cùng thì cậu chính là người đã lỡ hẹn, cậu làm sai trước.

Nhưng Tạ Trí không những không nổi giận với cậu, mà ngược lại còn an ủi cậu nữa.

Kỷ Tô hơi bối rối về tình huống này, nhưng điều đó cũng không thể cản trở việc cậu được chiều sinh hư, muốn thu được nhiều sự thương xót và thiện cảm hơn, từ đó củng cố mối quan hệ giữa cậu và Tạ Trí.

Cậu vươn cánh tay mảnh khảnh ra, ôm eo Tạ Trí.

Cậu ôm rất chặt, cơ thể vẫn còn run lên nhè nhẹ, cứ như đã chịu rất nhiều oan ức mà không thể nào kể ra, yếu ớt tội nghiệp đến mức làm người ta không khỏi đau lòng và thương tiếc.

Theo động tác ôm ấp không chút dè dặt của Kỷ Tô, hương thơm ngọt lịm quanh quẩn trên người thiếu niên ấy bỗng trở nên nồng nàn hơn, thơm đến nỗi làm cho Tạ Trí mụ mị đầu óc, tê dại chân tay.

Thân thể Kỷ Tô vừa mịn vừa mềm, Tạ Trí thậm chí còn không dám duỗi tay chạm vào, chỉ có thể đưa tay ôm hờ quanh vòng eo thon mềm của cậu, hơn nữa còn phải cố gắng kìm nén lực tay của mình, sợ nếu mạnh hơn thì sẽ làm đau cậu.

Kỷ Tô hỏi: "Cậu không giận tôi hả?"

Tạ Trí làm gì còn tức nổi nữa, bị quyến rũ đến nỗi hồn cũng sắp bay đi mất rồi, mặt nóng bừng, tim cũng nóng.

"Không giận." Giọng hắn khàn khàn.

Kỷ Tô đưa ra một kết luận, đó là Tạ Trí dễ dỗ hơn Hạng Huyền một xíu.

Hệ thống đã không còn là hệ thống non nớt trước kia, nó đã không còn thấy sốc với tình huống này nữa.

Nó biết tỏng là chuyện sẽ diễn ra như vậy!

[Cậu vừa vừa phải phải thôi, coi chừng lật thuyền đấy.]

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, mãi đến lúc Kỷ Tô hết chịu đựng nổi, hơi né ra một chút.

"Hơi nóng."

Phản ứng đầu tiên của Tạ Trí là siết chặt vòng tay, nhưng ngay sau đó đã kìm nén và buông ra.

Rồi hắn ra vẻ thản nhiên nói: "Trong phòng có bật điều hòa, có muốn vào trong một lát không?"

Kỷ Tô hơi chần chừ.

"Tôi mới vừa mua đồ ăn sáng, có bánh bao, bánh quẩy, sữa bò, sữa đậu nành,... Không biết cậu có thích hay không, nếu không hợp khẩu vị thì để tôi ra ngoài mua cái khác."

Từ chiều hôm qua đến giờ Kỷ Tô đã không ăn gì, bụng đã kêu gào kháng nghị từ lâu, vừa nghe Tạ Trí liên tục kể ra mấy cái tên đồ ăn thì dạ dày đã lâu chưa được tiêu hóa thứ gì lập tức bắt đầu co thắt, nước bọt giữa môi răng cũng dần dần tràn lan.

Kỷ Tô bị Tạ Trí dụ dụ lừa lừa vài câu, cứ thế không hề phòng bị theo hắn vào phòng.

Bánh bao nhân thịt bò bốc lên hơi nóng, to bằng bàn tay của Kỷ Tô.

Cậu ăn từng ngụm từng ngụm trông đến là mãn nguyện, Tạ Trí cũng không rảnh rỗi, cẩn thận kề ly sữa vừa mới hâm lại trong lò vi sóng đến bên miệng Kỷ Tô.

"Ngon không?"

"Ngon lắm."

"Sữa bò ngon không?"

"Ngon luôn."

...

"Vậy hôm nay cậu ngủ chung với tôi nhé?"

"Hả?"

Ánh mắt của Tạ Trí trở nên hung dữ: "Không muốn à?"

Kỷ Tô chỉ có thể trả lời là muốn.