Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 13: Diệp Hướng Nam giả

Kỷ Tô tỉnh giấc vì quá lạnh.

Có lẽ vì trời đổ mưa nên nhiệt độ trong này giảm xuống rất nhiều.

Tay chân Kỷ Tô rét run, co ro thành một cục ở ven tường.

Cậu ngái ngủ mở mắt ra, đập vào mắt là một khoảng không đen nhánh.

Cậu hơi lơ mơ chớp chớp mắt, ho khan một tiếng thật rõ ràng, nhưng đèn cảm ứng lại không bật lên.

Cứ như đã bị trục trặc gì đó.

Kỷ Tô lập tức tỉnh ngủ hẳn.

Cậu đưa tay sờ soạng vị trí bên cạnh mình, ngoài không khí lạnh căm căm ra thì không sờ thấy gì cả.

Người đáng lẽ phải ở bên cạnh cậu, giờ phút này lại biến mất tăm.

Khu giảng đường to như vậy, nay lại giống như chỉ còn một mình cậu.

"Diệp Hướng Nam? Diệp Hướng Nam?"

Thanh âm nhỏ bé yếu ớt quanh quẩn trong đại sảnh trống vắng, tạo ra tiếng vọng trùng khớp với giọng nói nguyên bản của Kỷ Tô.

"Diệp Hướng Nam, cậu ở đâu?"

Không có tiếng trả lời.

"Cậu đừng làm tôi sợ." Âm cuối đã lẫn với cảm xúc sợ sệt, Kỷ Tô cố kìm nén nỗi sợ, đứng lên.

Cậu cưỡng ép bản thân phải suy nghĩ theo chiều hướng tích cực, có lẽ Diệp Hướng Nam đi qua chỗ khác để tìm thử xem có lối thoát hay không, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là đi vệ sinh thôi.

Kỷ Tô hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, vịn vào bức tường lạnh lẽo, theo trí nhớ của mình để lần mò từng chút một về phía nhà vệ sinh.

Ở yên một chỗ thì sẽ chỉ nghĩ ngợi lung tung, ngoài việc tăng thêm nỗi sợ thì chẳng có tác dụng gì cả.

Kỷ Tô chợt nhớ đến chuyện gì đó, luống cuống móc một thứ ra từ trong túi.

Là con dao găm phòng thân mà Diệp Hướng Nam đã bỏ vào túi cậu.

Túi quần đồng phục vừa to vừa sâu, có thể đựng rất nhiều đồ bên trong.

Đồ vật thuôn dài ấy bị nhiều lớp băng gạc dày quấn quanh, gần như đã biến nó thành hình dạng vừa dài vừa mập, phần cạnh sắc bén bị bọc lại vô cùng cẩn thận, dù có sơ ý chạm trúng mũi dao thì cũng sẽ không bị cắt vào tay.

Kỷ Tô bóc từng lớp từng lớp băng gạc ra, động tác mang tính lặp lại này làm cho sự căng thẳng trong lòng cậu dần dần lắng xuống.

Đèn ở hành lang cũng bị hỏng.

Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, muốn đến đó thì phải băng qua ít nhất là hai căn phòng học.

Kỷ Tô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, lúc thì nghĩ đến hình ảnh vị giáo viên kia chuyển động tứ chi cứng đờ, dùng ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm vào mình; lúc lại nghĩ đến màu đỏ tươi vụt qua trong khe hở của cánh cửa mục nát khi cậu và Diệp Hướng Nam còn ở trên tầng lầu cao nhất.

Kỷ Tô dừng bước.

Nơi này thật sự quá mức yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức làm cậu có cảm giác như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình mình.

"Diệp Hướng Nam..."

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Kỷ Tô mím môi, lộ vẻ ấm ức.

Đầu tiên là lông mi dính chút nước lấp loáng, mờ mịt như sương và ngưng đọng thành giọt, sau đó nước mắt trong suốt tích tụ ở hốc mắt, đuôi mắt nhạy cảm cũng ửng đỏ lên với tốc độ cực nhanh.

Nước mắt tích tụ từ từ lăn xuống, chợt bị một ngón tay lạnh lẽo dịu dàng lau đi.

Kỷ Tô thoáng ngẩn ra, rồi lập tức cầm tay đối phương.

Cái tay này lạnh đến mức làm tim cậu cũng run lên, thậm chí còn lạnh hơn nước đá vừa lấy ra từ ngăn đông của tủ lạnh, thấm đẫm sự rét buốt.

Nhưng Kỷ Tô vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, toàn thân đều chìm trong niềm hân hoan vì Diệp Hướng Nam cuối cùng cũng quay lại.

Cậu bổ nhào vào lòng Diệp Hướng Nam, dùng cả hai tay vòng quanh vòng eo thon chắc của hắn, hơn nữa còn cọ cọ vào ngực hắn với vẻ cực kỳ dựa dẫm.

Hệt như một bé mèo bị uất ức, bức thiết cần được chủ nhân dỗ dành.

Ngực của nam sinh đối diện cũng có nhiệt độ lạnh lẽo như vậy.

Nhưng Kỷ Tô cũng không để ý, hoặc nên nói là tiềm thức đã kháng cự không cho cậu chú ý đến điểm này.

Như một người lữ hành sắp ngã xuống vách đá, vừa bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nhưng hoàn toàn không biết cọng rơm này sẽ cứu mạng mình, hay sẽ đẩy mình vào vực thẳm càng sâu hơn.

Rõ ràng đã bị lạnh đến mức toàn thân run bần bật, nhưng Kỷ Tô vẫn không muốn buông Diệp Hướng Nam ra.

Nếu có thể, cậu chỉ ước gì có thể dùng dây xích để xích cả hai lại chung với nhau, như vậy thì Diệp Hướng Nam sẽ không bỏ cậu lại và một mình rời đi nữa.

"Cậu đi đâu vậy? Tôi tìm cậu lâu quá chừng."

"Lần sau nếu cậu lại đi nữa, có thể nói trước cho tôi biết được không?"

"Tôi thật sự rất sợ."

Sợ bị người ta bỏ rơi, sợ sẽ chỉ còn lại một mình mình, sợ sẽ lại gặp chuyện tâm linh ma quái nào đó, sợ là ngay giây tiếp theo, cơ thể mình sẽ lại không thể nhúc nhích, chỉ còn ý thức là tỉnh táo.

"... Sợ hả?" Giọng nam sinh kia hơi khàn khàn, hơi thở thì đặc sệt: "Sợ cái gì?"

"Tôi sợ bóng tối, còn sợ ma nữa."

Kỷ Tô trả lời rất thật thà.

Sự yếu thế thích hợp không những có thể gắn kết mối quan hệ giữa hai người, mà còn có thể khiến cho Diệp Hướng Nam biết được rằng cậu rất sợ, từ đó ý thức được hành vi biến mất không báo trước như vậy là ác liệt đến mức nào.

"Sợ ma à?"

Từ cổ họng nam sinh kia phát ra tiếng cười khẽ rất quái lạ, hắn dùng hai ngón tay nhéo thịt má mềm mại của Kỷ Tô, rồi cụp mắt tỉ mỉ quan sát cậu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt ướŧ áŧ lấp loáng.

Hành lang tối om không có một tia sáng nào lọt vào.

Nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ, trên khuôn mặt quá mức thanh tú này vẫn còn sót lại chút dấu vết xinh đẹp.

Lông mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, dính bết vào nhau trên mí mắt, làn da xung quanh hốc mắt cực kỳ non mịn, chỉ cần hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút là sẽ ửng lên một màu đỏ phơn phớt, nhất là phần đuôi mắt thon dài - màu sắc ở nơi đó còn diễm lệ hơn nữa.

Nam sinh ấy cứ như bị thu hút, không nhịn được đưa ngón cái ra vuốt ve vài lần.

Làm cho đuôi mắt ấy càng đỏ hơn.

Kỷ Tô ngoan ngoãn để cho hắn muốn làm gì thì làm.

Khi lực tay hơi mạnh một chút, cậu sẽ còn yếu ớt kêu đau.

Kỷ Tô thỏ thẻ: "Nhẹ một tí."

"Thật là ngoan, không bắt nạt cậu nữa."

Dường như tâm trạng của nam sinh đối diện đang rất tốt, hắn nắm tay Kỷ Tô, đan ngón tay vào tay cậu hết sức thân mật.

Sau đó lại hỏi với vẻ cực kỳ thản nhiên: "Gặp được tôi, cậu vui lắm à?"

Kỷ Tô ngơ ngác, hơi nghi hoặc không biết tại sao hắn lại hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

Nhưng vẫn thật thà bày tỏ suy nghĩ chân thật của mình.

"Vui chứ."

"Vậy sau này cậu còn sợ tôi nữa không? Trước đó tôi từng đối xử như vậy với cậu..."

Trước đó... ý nói lúc hắn coi cậu thành một kẻ có ý đồ xấu, hung tợn cầm dao đe dọa cậu ấy hả?

Tuy Kỷ Tô hơi thù dai, nhưng cậu biết tốt nhất là mình không nên thể hiện ra ngoài.

Không biết tại sao, cậu hơi sợ sẽ chọc cho Diệp Hướng Nam nổi giận.

Bản năng tránh hại tìm lợi này từng giúp Kỷ Tô lẩn tránh được rất nhiều mối nguy hiểm.

Cậu hơi đảo mắt, giọng nói vẫn lí nhí như cũ: "Sẽ không."

Nghĩ nghĩ một chút, Kỷ Tô lại bổ sung: "Chỉ cần cậu đừng hung dữ với tôi."

Diệp Hướng Nam dẫn cậu trở về đại sảnh lúc trước.

Khi họ quay về thì ánh đèn đã trở lại như bình thường.

Theo tiếng bước chân, từng ngọn đèn nối tiếp nhau bật sáng.

Nương vào ánh đèn dây tóc sáng ngời, Kỷ Tô thấy được khuôn mặt trắng bệch của Diệp Hướng Nam, dưới mắt là quầng thâm xanh đen giống như không ngủ đủ giấc.

Hốc mắt rất sâu, con ngươi đen kịt. Phần da lộ ra ngoài có màu xám trắng hết sức rùng rợn.

Nhưng cho dù thần sắc đã tệ như vậy, trị số nhan sắc của nam sinh này vẫn gánh được hết.

Thấy vẻ sửng sốt rõ ràng của thiếu niên, "Diệp Hướng Nam" cực kỳ hứng thú cong môi lên, đôi mắt đen kịt sáng lên trong thoáng chốc, chăm chú quan sát phản ứng của cậu.

Sau lưng hắn là một vùng bóng tối đậm đặc như đã hóa thành thực thể, đang rít gào, sục sôi, cắn nuốt ánh sáng.

Dã thú bị nhốt trong l*иg giam sắp thoát khỏi gông xiềng, để lộ răng nanh sắc nhọn, thong dong đi dọc theo góc tường, đến gần con mồi đang không hề hay biết - con mồi chỉ thuộc về một mình nó.

Hắn đã đoán được phản ứng của con mồi.

Có lẽ sẽ hoảng loạn hét lên, sau đó cắm đầu chạy quàng chạy xiên...

Có lẽ sẽ bị dọa đến mức mất hết mọi phản ứng, chỉ biết im lặng rớt nước mắt...

Dù là cái nào thì cũng khiến hắn cảm nhận được sự hưng phấn đã lâu không được trải nghiệm.

Nhưng khi sương đen ngưng tụ thành sợi sắp chạm vào góc áo của Kỷ Tô thì bỗng nhiên sững lại.

"Cậu còn ổn không?" Kỷ Tô trưng ra nét mặt cực kỳ nghiêm trọng: "Sắc mặt của cậu kém lắm, là do miệng vết thương chảy quá nhiều máu nên cơ thể bị suy nhược rồi hả?"

"Diệp Hướng Nam": "..."

Kỷ Tô dời mắt sang chỗ khác, lông mi rung rung vài lần ở góc độ mà không ai nhìn thấy.

"Ngày mai sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng nhau đi bệnh viện của trường để khám thử xem, rất nhiều vết thương hở trên người cậu đều đã có triệu chứng nhiễm trùng rồi, như vậy không ổn, phải truyền dịch."

"Diệp Hướng Nam" khịt mũi cười một tiếng, nói: "Truyền dịch?"

Kỷ Tô ra vẻ ngạc nhiên: "Sao hả? Chẳng lẽ cậu sợ tiêm?"

"... Tôi không sợ."

Kỷ Tô vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, cứ như đang dỗ dành một bé con đang cáu kỉnh.

"Sợ cũng phải ráng mà chịu, bị bệnh thì phải tiêm, phải uống thuốc."

"Diệp Hướng Nam" chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi: "Cậu không phát hiện cái gì kỳ lạ luôn à?"

"Kỳ lạ... À đúng nhỉ, đến giờ uống thuốc của cậu rồi đó."

"Tôi không nói về chuyện đó!"

Ba lô của Kỷ Tô vẫn còn gần nửa chai nước, cậu quen đường quen nẻo lấy thuốc ra từ trong túi của "Diệp Hướng Nam", loại nào cần uống bao nhiêu viên thì cậu đều nhớ đại khái hết rồi, nhưng vẫn cẩn thận xem lại giấy hướng dẫn một chút.

"Rồi nè!" Kỷ Tô đưa mấy viên thuốc nén và thuốc con nhộng cho "Diệp Hướng Nam": "Uống đi."

Thần sắc vốn tối tăm của "Diệp Hướng Nam" dần dần trở nên trống rỗng, hắn nhìn mấy viên thuốc vàng vàng trắng trắng trong tay mình, lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc có thể gọi là "hoang mang".

Hắn không có động tác gì trong giây lát, làm Kỷ Tô hiểu lầm là hắn không muốn uống thuốc.

Kỷ Tô tỏ vẻ bó tay với hắn, đành phải móc viên kẹo sữa mà mình đã nâng niu bấy lâu ra.

Sau đó cậu bịn rịn đưa nó cho "Diệp Hướng Nam": "Phải ngoan ngoãn uống thuốc thì mới khỏi bệnh được."

"Diệp Hướng Nam" càng bối rối hơn.

Hắn nhớ rõ viên kẹo này.

Hắn không chỉ một lần nhìn thấy Kỷ Tô đối xử với nó như đối xử với một món bảo bối, cực kỳ trân trọng và yêu quý.

Khiến hắn từng cho rằng đây không phải một viên kẹo đơn giản, mà có khi bên trong lớp vỏ gói kẹo ấy chứa đựng một thứ quan trọng gì đó khác.

Thế mà bây giờ cậu cứ... đưa cho hắn như vậy?

Kẹo sữa đã hơi chảy ra, cầm trong tay thấy rất dính nhớp.

"Diệp Hướng Nam" cau chặt mày, nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay cứ như đang nhìn một vấn đề nan giải nào đó.

Tình thế phát triển vượt khỏi dự đoán của hắn, có thứ gì đó bắt đầu dần dần thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Nhưng hắn không ghét loại cảm giác này.

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo."

Kỷ Tô ngáp một hơi, rồi tìm một chỗ để ngồi xuống.

"Tôi ngủ trước đây, nếu cậu muốn đi đâu thì nhớ gọi tôi dậy."

Kỷ Tô nhắm hai mắt lại, nhưng tâm trí lại vô cùng tỉnh táo, chẳng buồn ngủ một chút nào.

Ngón tay nắm chặt hai bên người từ từ thả lỏng, bàn tay và lưng cậu đều toát ra mồ hôi lạnh dính dính.

Cặp chân thon trắng trẻo không ngừng run rẩy dưới sự che đậy của chiếc quần đồng phục to rộng.

Sau khi hai người ngừng nói chuyện, một vài tiếng động cực nhỏ trong không gian yên tĩnh bắt đầu bị phóng đại vô hạn.

Cậu hơi sợ là "Diệp Hướng Nam" sẽ nghe được âm thanh đánh trống ngực của mình, bèn nghiêng người xoay vào phía trong.

Việc Kỷ Tô cho "Diệp Hướng Nam" viên kẹo cuối cùng của mình thật ra cũng có ý đồ trấn an.

Dù ban đầu không chú ý tới thì sau khi đèn bật sáng, cũng phải phát giác ra sự bất thường.

Dẫu sao thì người bình thường sẽ không có thân nhiệt thấp đến vậy, cũng sẽ không có màu da trắng bệch như thế.

Con người cần hít thở để duy trì chức năng sinh lý bình thường, nhưng "Diệp Hướng Nam" lại không hít thở, cũng không có nhịp tim.

Hệt như một xác chết biết cử động vậy.

Khi nỗi sợ còn chưa thể hiện ra ngoài, Kỷ Tô đã chọn cách vờ như không biết.

Cậu không nhịn được ngẫm nghĩ, nghĩ xem cái "người" bên cạnh mình đã bị hoán đổi từ lúc nào.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình đã ở cùng... "thứ đó" lâu như vậy, cậu lại không khỏi hãi hùng khϊếp vía.

Kỷ Tô vẫn nhớ là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, mình đã được hắn đỡ đầu cho dựa lên vai hắn.

Vì sợ bóng tối nên cậu dựa rất sát vào người Diệp Hướng Nam, gần như là vai kề vai, cánh tay đan vào cánh tay, tư thế thân mật cực kỳ.

Khi ấy Diệp Hướng Nam vẫn còn nhiệt độ cơ thể, thậm chí còn nóng hơn thân nhiệt của cậu nữa, nếu dựa sát vào thì chẳng khác gì đang ở cạnh một chiếc lò sưởi, tỏa ra hơi ấm vô cùng vô tận.

Kỷ Tô càng dựa vào sát hơn, chỉ thiếu điều muốn lăn vào l*иg ngực hắn.

...

Từ đó suy ra, khả năng cao là có sự hoán đổi sau khi cậu ngủ say.

Vậy Diệp Hướng Nam thực sự đã đi đâu rồi? Có gặp nguy hiểm không?

Tại sao kẻ này lại giống Diệp Hướng Nam như đúc vậy?

Sắm vai Diệp Hướng Nam nhằm mục đích gì?

Dù "Diệp Hướng Nam" này diễn kịch xuất phát từ mục đích gì, Kỷ Tô cũng chỉ còn cách diễn chung với hắn, hơn nữa còn thầm cầu mong hắn có thể diễn tiếp như vậy, tốt nhất là diễn một mạch đến khi trời sáng.