Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 12: Nếu không ngại, có thể đến ở chung với tôi

Sau khi xuống cầu thang, Kỷ Tô còn đặc biệt chú ý đến động tĩnh xung quanh.

Không có tiếng bước chân hỗn loạn, cũng không có tiếng chửi bậy hung ác bẩn tưởi.

Bốn phía hơi bị yên tĩnh quá mức.

Có lẽ đám người kia đã lục soát khắp nơi này mà vẫn không tìm được tung tích của Diệp Hướng Nam nên cho rằng hắn không ở đây, đã đi chỗ khác tìm rồi.

Kỷ Tô không khỏi thầm thấy may mắn, may là hai kẻ phụ trách việc lục soát tầng trên cùng đều không đủ thông minh.

Nói cách khác, với kỹ thuật diễn vụng về của cậu, cùng với lý do mà đâu đâu cũng thấy sơ hở kia, nếu là người khác thì không chừng đã nhìn thấu từ lâu rồi.

Kỷ Tô không đi xa lắm, cậu không dám đến quá gần các phòng học, chỉ quanh quẩn ở lối vào cầu thang một lát.

Sắc trời bên ngoài vẫn xám xịt như cũ, ánh nắng mặt trời chỉ chiếu soi một lúc, rồi biến mất ở đường chân trời.

Mặt trời đã lặn.

Kỷ Tô nhìn về phía tây qua ô cửa sổ, thấy ở đó vẫn còn một chút quầng sáng đỏ nhạt, vùng trời xung quanh phản chiếu một màu đỏ tím xinh đẹp, mây đen và nắng chiều có một đường ranh giới rất rõ ràng, thoạt nhìn vừa mâu thuẫn vừa đột ngột, hệt như sự cố trong lúc máy tính đang tạo hình ảnh.

Kỷ Tô chờ mãi chờ mãi, đến khi rặng mây đỏ kia phai màu thì mới đứng dậy rời đi.

Kỷ Tô đổi thêm một ít thuốc trị thương với hệ thống.

May mà mấy thứ thuốc thang này tốn rất ít điểm, cậu bấm bụng một chút, vẫn có thể tiêu phí được.

Đến khi cậu quay lại thì thấy tình trạng của Diệp Hướng Nam càng tệ hơn.

Khi Kỷ Tô cầm máu cho hắn, cậu vô tình phát hiện trên người nam sinh này ngoài một vết dao cứa thảm thiết ra thì còn có rất nhiều vết thương cũ.

Có vài vết thương đã khép miệng, biến thành những đường sẹo gớm ghiếc.

Có vài vết thương có lẽ là từ vài ngày trước, vì không xử lý sớm nên đã xuất hiện tình trạng thối rữa do nhiễm trùng.

Da của Diệp Hướng Nam rất trắng, chỉ càng làm cho mấy vết sẹo kia rõ ràng hơn, hệt như những con rết bò lên cánh tay hắn, vừa xấu xí vừa dữ tợn.

Kỷ Tô nhìn mà thầm kinh hãi trong lòng, cũng chẳng biết hắn làm sao mà chịu đựng được, trong thời tiết ngày hè nóng bức thế này, chỉ cần không làm sạch và giảm nhiệt đàng hoàng cho miệng vết thương thì sẽ cực kỳ dễ bị nhiễm trùng.

Thảo nào hắn bị sốt nghiêm trọng như vậy.

Kỷ Tô giúp hắn xử lý đơn giản mấy vết thương kín còn sót lại, làm xong thì trời đã tối sầm, tầng lầu này hoàn toàn không có đèn, lúc bôi thuốc cũng chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối.

Để tiện quan sát, Kỷ Tô kề lại cực kỳ gần, mặt sắp dính luôn lên lưng nam sinh ấy.

Hơi thở ấm áp phả vào xương bả vai của Diệp Hướng Nam, khiến hắn không khỏi gồng cứng cơ thể.

Kỷ Tô lập tức ngừng động tác: "Tôi làm cậu đau hả?"

"... Không phải."

"Vậy thì tốt rồi, nếu đau thì cậu nói liền cho tôi biết, tôi sẽ cố nhẹ hết mức có thể."

Diệp Hướng Nam không thấy đau.

Hắn chỉ thấy ngứa

Cảm giác ngứa ngáy vẫn luôn lan tràn từ sống lưng đến đầu quả tim, rồi lại từ ngực tràn ra khắp người.

Hắn cúi đầu, bỗng nhớ đến lúc nãy khi thiếu niên ấy ngồi trên đùi mình, lúc nghe được âm thanh đạp cửa, cậu đã lộ vẻ kinh hoảng bối rối và kề lại gần hắn, muốn thể hiện tư thế thân mật của hai người họ cho mấy kẻ bên ngoài xem.

Đôi môi đỏ mềm chỉ cách hắn một khoảng hơn một xen-ti-mét, ở vị trí mà chỉ cần ngẩng đầu là có thể hôn trúng.

Diệp Hướng Nam thầm mong Kỷ Tô có thể tăng mạnh lực tay, vậy thì có khi hắn sẽ dễ chịu hơn một chút, cũng sẽ không suy nghĩ miên man nữa.

Vất vả lắm mới kết thúc, cảm giác như đã trải qua một đợt tra tấn dài đằng đẵng.

Trên trán Diệp Hướng Nam đã có một lớp mồ hôi lấm tấm.

Kỷ Tô cũng thở phào nhẹ nhõm: "Xong rồi."

Cậu đưa mấy lọ thuốc trong túi cho Diệp Hướng Nam, nhớ lại liều dùng của các loại thuốc khác nhau, căn dặn: "Đây là thuốc chống viêm mỗi ngày uống ba viên, đây là kháng sinh mỗi ngày một viên, đây là thuốc hạ sốt..."

Diệp Hướng Nam không từ chối ý tốt của Kỷ Tô, hắn im lặng một lúc rồi thấp giọng nói: "Bao nhiêu tiền?"

Kỷ Tô ngớ người, vội xua tay từ chối khéo: "Mấy loại thuốc này rẻ lắm, đừng khách sáo."

Mắt Diệp Hướng Nam lộ rõ vẻ ngoan cố: "... Bao nhiêu tiền?"

Thật sự hết cách, Kỷ Tô đành phải nói ra vài con số tượng trưng.

Mấy loại thuốc này đều là dùng điểm tích lũy đổi được trong Cửa Hàng, cậu không rõ về giá cả thực tế, chỉ có thể nói bừa một con số.

"Tôi sẽ trả cho cậu."

Cũng... cũng cố chấp ghê.

Vừa rồi lúc xử lý vết thương cho Diệp Hướng Nam, trong phòng học vẫn còn chút tia sáng lọt vào, không tính là quá tối.

Nhưng lúc này, xung quanh đã tối đến mức thậm chí còn không nhìn được bàn tay của chính mình.

Dù đang đối diện với Diệp Hướng Nam, Kỷ Tô cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái.

Bầu trời ngoài kia đầy mây.

Không những không có trăng mà ngay cả các vì sao cũng bị che lấp sau những tầng mây dày.

Khuôn viên trường vào ban đêm luôn có vẻ tĩnh mịch quá mức như vậy.

Kỷ Tô không dám rời đi một mình, bèn nhìn về phía Diệp Hướng Nam, thử hỏi: "Chúng ta rời khỏi đây nha?"

"Về ký túc xá à?" Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, thế mà Diệp Hướng Nam lại hoàn toàn không nhận thức được.

Kỷ Tô gật gật đầu, sợ nam sinh đối diện không nhìn thấy, bèn ừ một tiếng thật rõ ràng.

"Bọn họ biết tôi ở đâu, chắc chắn sẽ ở cửa ký túc xá của tôi ôm cây đợi thỏ." Giọng Diệp Hướng Nam tràn đầy sự chần chừ do dự và sầu lo, nhưng thần sắc vẫn cứ bình tĩnh lạnh nhạt như trước.

Ỷ vào việc Kỷ Tô không nhìn thấy, ngay cả biểu cảm làm bộ cũng không thèm làm nữa.

Kỷ Tô ngẫm nghĩ, quả nhiên đã đưa ra đề nghị đúng như suy đoán của hắn: "Nếu như không ngại, cậu có thể đến ở chung với tôi, ký túc xá của tôi là căn hộ cho hai người, bạn ở cùng... cũng dễ chịu lắm."

Hình như Hạng Huyền rất không ưa cậu, tối hôm đó ở lại cũng có vẻ rất miễn cưỡng.

Giờ này chắc là hắn đã dọn ra khỏi ký túc xá rồi.

Cho nên vấn đề "xem xét cảm nhận của bạn cùng phòng" cũng không tồn tại.

Kỷ Tô lờ đi ánh mắt đối diện, ấp a ấp úng nói thêm: "Chỉ là... ký túc xá của tôi có lẽ sẽ hơi không bình thường cho lắm."

Ví dụ như nửa đêm nửa hôm có thể sẽ nghe được mấy tiếng động kỳ lạ, rõ ràng đang tỉnh táo nhưng lại bị giữ chặt trên giường không tài nào nhúc nhích được, còn có thực thể nào đó thích ức hϊếp và đe dọa người ta.

Nhưng mà nếu có hai người... chắc là sẽ tránh được nhỉ?

Dù sao thì sau khi ở chung phòng với Hạng Huyền, cậu đã không còn gặp lại hiện tượng đó nữa.

Giọng Kỷ Tô càng về sau càng nhỏ, Diệp Hướng Nam hoàn toàn không nghe ra được thiếu niên này đang ấp úng lẩm bẩm cái gì.

Chỉ nghe được những gì mà mình muốn nghe.

-- Thiếu niên xinh đẹp này đang dùng giọng nói mềm ấm để mời hắn đến ở chung.

Diệp Hướng Nam nói: "Có được không? Đã làm phiền cậu lắm rồi, bây giờ còn như thế nữa thì có phải là quá quấy rầy cậu hay không?"

Kỷ Tô chỉ ước gì có ai đó chịu ở chung với mình.

"Không phiền không phiền."

Kỷ Tô vào lúc này đã hoàn toàn quên mất chuyện mình đã hẹn với một người khác.

Không những thế còn hết sức vui mừng, mừng vì bản thân cuối cùng cũng không cần phải ở một mình trong căn ký túc xá có ma kia nữa.

Sau khi quyết định đi khỏi đây, hai người qua loa dọn dẹp vết máu, Kỷ Tô còn cố tình mở một cánh cửa sổ để thông khí.

Vì đang bị thương nên Diệp Hướng Nam đi rất chậm.

Kỷ Tô răm rắp đi theo hắn.

Hành lang vắng lặng chỉ có tiếng bước chân hòa vào nhau của hai người.

Dãy hành lang dài này tối om om, dưới trần nhà loang lổ có vài tấm biển tồi tàn chỉ đường đến lối thoát hiểm.

Lớp kính của tấm biển đã bị vỡ hơn phân nửa, phần lành lặn còn lại vẫn tỏa ra ánh sáng xanh đậm lờ mờ.

Chút ánh sáng nhỏ nhoi không đáng là bao này căn bản không đủ để chiếu sáng, ngược lại còn làm cho bầu không khí càng có vẻ âm u quái dị hơn.

Cách xa một khoảng vẫn thấy được một cánh cửa bị khóa chặt.

Vì lâu năm không được tu sửa nên cánh cửa gỗ kia đã bắt đầu nứt nẻ, phần gỗ ở các góc đã bị mối mọt ăn mòn thành từng lỗ thủng nhỏ.

Nương vào những lỗ thủng hoặc khe hở hơi lớn kia, có thể lờ mờ thấy được cảnh vật trong phòng học.

Kỷ Tô rất sợ, nhưng vẫn không nhịn được nhìn ngó xung quanh.

Hệt như một bé mèo cực kỳ nhát gan nhưng lại không kìm nén được sự tò mò của mình.

Ỷ vào việc có người làm chỗ dựa cho mình, cảnh giác ló cái đầu nhỏ ra, len lén quan sát trong âm thầm.

Có thứ gì đó màu đỏ tươi chợt lướt qua lỗ thủng.

Tiếng hét sắp phát ra bị Kỷ Tô kìm trở lại trong cổ họng, chỉ để lọt ra một âm rêи ɾỉ mỏng manh.

Chú mèo nhút nhát đã xù lông, vội duỗi tay ôm cánh tay Diệp Hướng Nam.

"Sao vậy?" Diệp Hướng Nam vuốt sống lưng đang không ngừng run rẩy của thiếu niên đi cùng, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy: "Đừng sợ."

Kỷ Tô kiểm soát hơi thở của mình, luồng ánh sáng đỏ đậm nào đó vẫn còn đọng lại trong tầm mắt của cậu, cậu không dám quay đầu để xác nhận rốt cuộc thứ đó là thứ gì.

"Chúng ta đi nhanh đi."

"Ừ."

Diệp Hướng Nam nắm lấy cổ tay Kỷ Tô, cảm thấy còn trơn láng nhẵn mịn hơn cả những gì hắn đã nghĩ, thậm chí hắn còn muốn được nước lấn tới, sờ thử những chỗ khác, để xem liệu có trơn mịn hơn nữa hay không.

Một thiếu niên gầy yếu nhát gan như vậy... sẽ dễ dàng khơi dậy ham muốn bảo vệ của người ta nhất.

Thấy bộ dạng tội nghiệp thấp thỏm lo âu của Kỷ Tô, Diệp Hướng Nam không khỏi muốn ôm cậu vào lòng rồi ra sức trấn an.

Hắn không đoán được mục đích thật sự của Kỷ Tô, nhưng lại không quá dám tin tưởng là cậu thật sự đang giúp hắn mà không có bất cứ mong muốn nào.

Trước kia cũng từng có người lấy danh nghĩa là muốn kết bạn để tiếp cận hắn, cũng may mà hắn không hoàn toàn giao phó lòng tin, nên sự tổn thương khi bị phản bội cũng không nghiêm trọng bao nhiêu.

Bị bắt nạt và cô lập suốt thời gian dài đã tạo nên một Diệp Hướng Nam với tính cách như bị phân liệt - vừa tự phụ vừa tự ti, vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối.

Lý trí đang kêu gào bảo hắn phải kiềm chế và tránh xa, nhưng cảm xúc lại bị thu hút mà chẳng thể kiểm soát.

Muốn đến gần một chút, rồi gần thêm một chút nữa.

Hai người nhanh chân đi một mạch xuống dưới lầu.

Dây xích nặng trịch quấn từng vòng từng vòng trên cửa, Kỷ Tô ra sức kéo thử, cánh cửa vẫn không mảy may nhúc nhích.

Bị khóa lại rồi.

Sao có thể? Thế mà đã muộn như vậy rồi ư?

Kỷ Tô ngẩng đầu với vẻ khó tin, không khỏi đẩy cửa thêm lần nữa.

Ơ kìa, khu giảng đường của trường cấp ba mà cũng khóa cửa nữa ư? Chẳng lẽ không có học sinh nào luyện đề đến rạng sáng? Không có nhân viên an ninh đi tuần tra theo ca hay sao?

Chẳng lẽ cậu và Diệp Hướng Nam phải ở đây cả một buổi tối?

Đèn ở sảnh lớn dưới lầu đều là đèn cảm ứng, chỉ cần có người làm ra động tĩnh, nó sẽ luôn luôn sáng.

Nhưng độ sáng này rõ ràng là không đủ để làm những người ở đằng xa nhận ra trong khu giảng đường vẫn còn hai người.

Dây xích bằng sắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn dây tóc.

Thấy Kỷ Tô ngơ ngác sững sờ tại chỗ, Diệp Hướng Nam bèn hỏi: "Cửa khóa rồi hả?"

Kỷ Tô hoàn hồn, khuôn mặt lập tức lộ vẻ suy sụp, ấm ức vô cùng: "Hình như chúng ta không đi ra được nữa."

Nhưng cậu vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Nếu tôi la lên thật to, liệu sẽ có người tốt bụng nào nghe thấy và giải cứu cho chúng ta không?"

Ánh mắt Diệp Hướng Nam ngưng đọng lại, nét mặt trở nên lạnh lùng và khó lường: "Tốt nhất là đừng làm vậy, nếu cậu không muốn rước những thứ khác đến."

Kỷ Tô lộ rõ vẻ hãi hùng khϊếp vía: "..."

"Chỉ đùa một tí thôi."

"..." Không có buồn cười một chút nào luôn.

Kỷ Tô không thể xác định được liệu Diệp Hướng Nam có đang nói đùa hay không, nhưng lý trí nói cho cậu biết rằng tốt nhất là đừng truy hỏi.

"Xem ra chúng ta chỉ có thể ở lại đây tạm một đêm."

Mỗi một gian phòng học dưới lầu đều bị khóa chặt.

So với mấy phòng học ở tầng trên cùng, khóa cửa dưới này xịn hơn một chút, là loại ổ khóa chống trộm.

Kỷ Tô vốn đã bị ám ảnh tâm lý với phòng học, nhất là vào buổi tối, cậu sẽ luôn nghĩ đến hình dáng quái dị của mấy vị giáo viên kia sau khi biến hình.

Diệp Hướng Nam thử xem hết tất cả các phòng, không có phòng nào là không khóa.

"Chúng ta quay trở lên lầu đi?"

Kỷ Tô phản ứng dữ dội: "Không muốn!"

"Vậy chúng ta ở lại đây?"

Với Diệp Hướng Nam thì chẳng sao cả, chỗ nào hắn cũng ở được.

Chỉ sợ thiếu niên mảnh mai này không quen thôi.

Kỷ Tô nói: "Chỗ này có đèn, chỗ này vẫn đỡ hơn."

So với bóng tối không thấy được cả bàn tay mình, vẫn là ánh đèn soi tỏ này mang lại nhiều cảm giác an toàn cho cậu hơn, mấy thứ quái dị kia cũng sẽ không có chỗ ẩn nấp.

Hai người chọn một nơi sạch sẽ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Kỷ Tô ôm đầu gối, không nhịn được lại lấy viên kẹo sữa trong túi mình ra.

So với một món đồ để ăn thì hiển nhiên, nó đã trở thành một nơi ký thác tinh thần cho cậu.

Vì nhiệt độ oi bức vào ban ngày mà viên kẹo đã trở nên nhão nhoẹt dính dính, tỏa ra hương sữa thơm nồng nàn và đầy sức hút.

Làm Kỷ Tô không nhịn được nuốt nuốt nước bọt.

"Cậu thích ăn kẹo à?"

"Ừm, thích lắm." Giọng cậu pha lẫn với chút cảm xúc hoài niệm.

Kỷ Tô nhìn chằm chằm vào viên kẹo này một lát, rồi lại hết sức cẩn thận cất vào trong túi.

"Nếu thích thì sao lại không ăn?"

"Vì chỉ còn một viên cuối cùng này thôi."

Diệp Hướng Nam muốn nói là chờ đến ngày mai, khi chúng ta ra ngoài, tôi có thể mua cho cậu cả một rổ kẹo, loại nào cũng có, kẹo sữa, kẹo trái cây, kẹo hạnh nhân,... đều mua cho cậu hết.

Nếu cậu thích, tôi còn có thể mua cho cậu ăn mỗi ngày.

Nhưng cuối cùng những lời ấy chỉ hóa thành một sự im lặng kéo dài thật lâu.

Bởi vì hắn không có tư cách, cũng không xứng hứa hẹn gì với người khác.