[Nhiệm vụ chi nhánh 2 đã hoàn thành, 20 điểm tích lũy cá nhân đã được gửi vào tài khoản của ký chủ, xin hãy chú ý kiểm tra và nhận.]
Kỷ Tô đã gom góp được tổng cộng 30 điểm tích lũy, trong Cửa Hàng lại có vài vật phẩm được mở khóa.
Một món trong đó đã thu hút sự chú ý của cậu.
Là một chai thuốc bột cầm máu, giá bán chỉ 1 điểm.
Sắc mặt Diệp Hướng Nam đã tái nhợt thêm mấy phần, tốc độ chảy máu tuy đã chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn không ngừng chảy.
Thật ra hắn có xử lý miệng vết thương, nhưng cách xử lý thì thật sự không hay ho gì.
Cũng chẳng biết hắn lôi từ đâu ra mấy mảnh vải rách, chỉ qua loa quấn mấy vòng ở nơi bị thương trên cánh tay, rồi thắt một nút thắt lỏng lẻo.
Sự có lệ đến cùng cực này giống như người bị thương không phải là hắn vậy.
Hắn không biết đau sao?
Kỷ Tô cực kỳ khó hiểu.
Mảnh vải quấn quanh miệng vết thương đã bị máu làm ướt sũng phần rìa, thế mà máu vẫn còn nhỏ giọt không ngừng dọc theo cánh tay.
Trên sàn nhà phủ đầy bụi đã tích tụ một vũng máu nhỏ màu đỏ sậm, trong không khí ngưng đọng một mùi máu tanh như có như không, mùi này không quá nồng, nhưng vẫn hiện diện rất rõ ràng.
Cũng may là mùi bụi trong căn phòng này đủ nồng, phương pháp mà hệ thống cung cấp tạm thời cũng có đủ sức tác động, hai người kia lại bị dung mạo xinh đẹp quá mức của Kỷ Tô làm cho ngỡ ngàng, nên mới vô thức bỏ qua mùi máu này.
Kỷ Tô dùng 1 điểm tích lũy để đổi thuốc bột cầm máu, rồi tiếp tục dùng 0.5 điểm để đổi lấy chút băng gạc.
Mấy thứ này tạm thời được gửi trong không gian của hệ thống, Kỷ Tô không tiện lấy ra lắm.
Cậu ngẫm nghĩ, dự định lát nữa sẽ kiếm cớ đi ra ngoài một lát, rồi vờ như mình mới mua đồ từ bệnh viện của trường, sau đó sẽ có thể lấy ra dùng một cách danh chính ngôn thuận.
Hệ thống kiến nghị: [Tôi cảm thấy tốt nhất là cậu nên giúp hắn băng bó lại vết thương một lần nữa.]
Nó quan sát và phê bình dưới góc độ chuyên môn: [Nói cách khác, chờ đến khi cậu quay về, 80% là hắn sẽ lên cơn sốc vì mất máu quá nhiều.]
Kỷ Tô nhíu mày, chần chừ nói: [Nhưng mà...] Cậu muốn nói là cậu không biết làm, sợ sẽ khiến cho miệng vết thương của Diệp Hướng Nam sẽ càng hỏng bét hơn, nhưng khi ánh mắt chần chừ của cậu chuyển sang cánh tay chẳng ra làm sao của nam sinh ấy, cậu lại thầm nghĩ, dù mình có vụng về đến đâu thì vẫn đỡ hơn là như thế này.
[Thôi được rồi, để tôi thử một lần.]
Kỷ Tô nhìn Diệp Hướng Nam, đưa ngón tay chạm khẽ vào cánh tay hắn, nói: "Tôi giúp cậu băng lại lần nữa nha?"
Ánh mắt của Diệp Hướng Nam rất nặng nề, trông cực kỳ có sức ép.
Hắn nhìn Kỷ Tô đến nỗi cậu cũng bắt đầu tự hoài nghi không biết có phải mình nói gì sai rồi hay không, lại chọc cho hắn bực dọc nữa.
"Vậy làm phiền cậu."
Nhưng trái ngược với ánh mắt ủ dột kia, lời mà hắn nói ra lại cực kỳ khách sáo.
Kỷ Tô thầm thở phào nhẹ nhõm: "Không phiền không phiền."
Cậu không phải một người tốt có lòng đồng cảm tràn lan, cũng chẳng phải một vị thánh sống thiện lương quá mức, không nỡ nhìn người ta bị thương.
Nếu có khả năng, cả đời này cậu không bao giờ muốn có liên quan gì với loại người như Diệp Hướng Nam.
Lòng đề phòng rất mạnh, cả người dựng đầy gai nhọn.
Khuỷu tay và chân vẫn còn đau âm ỉ, đó là vết thương do lúc đầu bị Diệp Hướng Nam hung hăng gí vào tường mà ra.
Kỷ Tô không cần nhìn cũng biết, chắc chắn đã bầm tím một mảng lớn rồi.
Nếu không phải phó bản cứ vừa âm thầm vừa công khai ám chỉ, rằng bí mật chưa được sáng tỏ kia vô cùng có khả năng liên quan đến lần bắt nạt học đường này, hơn nữa Kỷ Tô lại thu hoạch được 20 điểm tích lũy từ trên người Diệp Hướng Nam, và có khi sau này sẽ có thể tiếp tục nhận được nhiệm vụ phụ từ hắn...
Chỉ cần tạo dựng một mối quan hệ hòa hảo với mục tiêu trong nhiệm vụ, có lẽ ở mức độ nhất định có thể đạt được hiệu quả lâu dài nào đó...
Kỷ Tô ôm suy nghĩ muốn "phát triển bền vững", nên mới lựa chọn dính vào tình trạng rắc rối này.
Cậu hết sức cẩn thận cởi cái nút thắt chết kia, đầu ngón tay thi thoảng lại lơ đễnh chạm vào cánh tay Diệp Hướng Nam, nhiệt độ của hắn vẫn rất cao, hệt như đυ.ng vào một cái bếp lò.
Người bị mất máu quá nhiều chẳng phải nên lạnh ngắt tay chân hay sao? Sao người này lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Giữa mày Kỷ Tô xuất hiện một nếp nhăn nho nhỏ, cậu hơi kề sát vào, muốn đưa tay thử nhiệt độ trên trán nam sinh này.
Thiếu niên không chút phòng bị mang theo một thân đầy mùi thơm ngọt ngào, cứ thế chầm chậm tiến lại gần Diệp Hướng Nam.
Khuôn mặt tinh xảo quá mức phóng to vô hạn trước mắt hắn, da trắng như tuyết, môi đỏ như son.
Còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp ngọt dịu của cậu nữa.
Tay Diệp Hướng Nam bỗng nắm lại thành quyền.
Nhưng hắn không né tránh.
Mãi cho đến khi lòng bàn tay lành lạnh của Kỷ Tô dán vào trán hắn, thân thể căng chặt của hắn mới từ từ thả lỏng trở lại.
Hóa ra... chỉ là thử nhiệt độ thôi sao?
Cũng chẳng biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là thấy hơi thất vọng.
Kỷ Tô hoàn toàn không chú ý đến những cảm xúc nhỏ này của Diệp Hướng Nam.
Cậu hít hà một hơi: "Ui, nóng quá!"
Kỷ Tô ước lượng nhiệt độ, cảm giác ít nhất cũng đã quá 38 độ.
Nếu còn sốt cao hơn nữa thì có khi sẽ sốt đến hỏng não luôn đấy?
Cậu vội vã cởi lớp vải băng bó ra, muốn băng lại cho đàng hoàng một chút.
Kỷ Tô không có kinh nghiệm trong chuyện này, vẫn phải nhờ hệ thống chỉ dẫn từng bước một.
Tuy nhiên, cậu rõ ràng không phải một học sinh thông minh, vì dù hệ thống đã không ngại phiền phức giảng giải hai ba lần thì cậu vẫn cứ lóng nga lóng ngóng.
Vất vả lắm mới làm xong, Kỷ Tô lại hơi gấp gáp đứng lên, dự định sẽ đi nhanh về nhanh, như vậy mới có lý do để lấy thuốc ra từ trong không gian hệ thống được.
Kỷ Tô nói: "Cậu tạm thời chờ ở đây một lát, tôi sẽ quay lại ngay!"
Trước khi đi, Kỷ Tô còn dặn dò: "Tôi sẽ treo cái ổ khóa dưới đất lên một lần nữa, ngụy trang cho bọn họ tưởng rằng chúng ta đã rời đi, nếu có âm thanh gì thì tốt nhất là cậu hãy quan sát trước đã, nếu bọn họ không tiến vào thì đừng hành động hấp tấp, còn nếu bọn họ vào thì cứ câu giờ hết mức có thể, lúc nên mềm mỏng thì cũng nên mềm mỏng một chút."
Kỷ Tô ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Dù sao thì chẳng có gì quan trọng bằng mạng sống của mình."
"Khi tôi quay về, tôi sẽ gõ cửa ba lần."
Cuối cùng cũng đi.
Bớt đi một người lải nhải, ngay cả bầu không khí cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.
Diệp Hướng Nam nhìn cái nơ bướm to đùng trên cánh tay mình.
Thiếu niên ấy còn có tâm kéo cho hai "cánh bướm" dài bằng nhau, trông cứ như hai cái cánh nhỏ vỗ vỗ.
Đối với Diệp Hướng Nam mà nói, chuyện bị thương có thể nói là bình thường như cơm bữa.
Thương tích nghiêm trọng như vậy tuy rất ít có, nhưng cũng không phải chưa từng trải qua.
Hắn hệt như một con sói bị dồn vào đường cùng, dù có liều mạng khiến chính mình bị thương nặng thì cũng phải cắn chặt cổ họng kẻ địch, xé xuống một miếng thịt đầm đìa máu tươi.
Hắn mà không yên ổn thì người khác cũng đừng hòng được yên thân.
Những kẻ kia chưa từng chiếm được lợi lộc gì từ chỗ hắn, có lẽ do cảm thấy sự oai phong của mình đã bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn.
Lần này thế mà lại dám động đến cả dao.
Diệp Hướng Nam cúi đầu, nhìn con dao găm nằm dưới bàn ghế đang tỏa ra ánh sáng sắc lạnh.
Con dao bén ngót này, vào lúc đám người muốn trả thù kia tìm tới, đã bị Kỷ Tô đá xuống dưới góc bàn.
Động tác của cậu vừa quyết đoán vừa mau lẹ, thậm chí chính hắn còn không kịp phản ứng, rồi cậu cứ thế bạo dạn ngồi lên đùi hắn.
Kỷ Tô rất nhẹ cân, dù cậu đã đè toàn bộ thân thể lên người hắn, hắn cũng chẳng cảm giác được trọng lượng gì.
Nhẹ tênh như một cọng lông vũ.
Vị trí đốt ngón tay như vẫn còn vương lại xúc cảm mềm mại nhẵn mịn, bên tai như vẫn còn nghe thấy giọng nói của cậu khi ra vẻ hung ác răn dạy người khác, sau đó lại mềm giọng nói hắn là bạn trai cậu.
Nếu là trước kia, Diệp Hướng Nam sẽ một mình tìm một góc hẻo lánh để kéo dài hơi tàn, chưa từng nhận được sự lo lắng và quan tâm của người khác.
Nếu chịu đựng và vượt qua được thì tất cả đều ổn, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.
Còn nếu không chịu nổi và cứ thế chết đi, cũng sẽ chẳng ai thèm để ý.