Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 15: Không có lần sau

Nam sinh cấp ba vẫn còn ngây ngô, nói ra chữ "ngủ" này hoàn toàn là ngủ theo nghĩa đen, không có bất cứ hàm ý nào nữa.

Tạ Trí chỉ thuần túy là muốn tóm người ta lại giữ kè kè bên cạnh mình, tránh trường hợp cứ hở ra một chút là lại không thấy bóng dáng, lần này chỉ là bị nhốt trong khu giảng đường, lần sau chẳng biết còn bị nhốt vào đâu nữa.

Những trực giác mờ mịt khó có thể miêu tả này làm Tạ Trí nhận thức được một điều, rằng có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, bên dưới mặt nước phẳng lặng là sóng ngầm dữ dội sắp tạo thành bão tố.

Chỉ có cách đặt người ta ngay dưới mí mắt mình thì Tạ Trí mới yên tâm.

Kỷ Tô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Chỉ cho rằng bề ngoài thì Tạ Trí không có biểu hiện gì, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn thấy bất mãn vì cậu đã lỡ hẹn.

Chỉ cần không ngủ trong phòng mình thì cậu ngủ ở đâu cũng được hết.

Chẳng phải chỉ là ngủ dưới sàn thôi sao? Cùng lắm thì cậu mang thêm hai cái chăn, trải một lớp thật dày trên sàn, hẳn là sẽ không bị cấn người đến mức tỉnh ngủ đâu nhỉ?

Thế nên cậu đồng ý hết sức dứt khoát: "Được, vậy tối nay tôi ngủ chung với cậu."

Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi mà vào tai Tạ Trí lại xoay lòng vòng thành cả chục ý nghĩa, đầu óc vốn không nghĩ gì nhiều vào giờ phút này cũng không nhịn được bắt đầu suy diễn lung tung.

Chữ "ngủ" mà hắn nói... có khi nào lại khác với chữ "ngủ" mà Kỷ Tô nói hay không?

Liệu có phải là...

Tạ Trí ửng đỏ vành tai, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: "... Có cần tôi chuẩn bị cái gì không..."

Kỷ Tô nghi hoặc nhìn hắn một cái: "Chuẩn bị cái gì? Chăn với gối đầu thì tôi đều có rồi, lát nữa tôi sẽ mang qua đây."

Tạ Trí: "..." Đáp án của câu hỏi "chuẩn bị cái gì" không phải động từ, mà là danh từ.

Thậm chí Kỷ Tô còn không có dự định chung giường chung chăn với hắn.

Đệt.

--

Kỷ Tô không có ý định tiếp tục trốn học.

Cậu ăn bữa sáng ở chỗ Tạ Trí, rồi lại lề mề chơi điện thoại một lát, cứ như vậy mãi đến giờ tự học buổi sáng sớm thì mới chậm chạp đứng dậy rời đi.

Tạ Trí ngồi chơi game bên cạnh cậu nhưng thật ra vẫn luôn len lén để ý đến cậu.

Thấy vậy, hắn ngước mắt lên hỏi: "Đi đâu đó?"

Kỷ Tô hơi bối rối trong thoáng chốc, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Đi học."

"Chờ tôi nữa, tôi đi cùng cậu."

Tạ Trí tùy tiện thu dọn vào quyển sách vở trên bàn, lại lấy một mớ đồ ăn vặt cho Kỷ Tô, nhét đầy cả một cái cặp sách rồi mới vừa lòng nói với cậu: "Đi thôi."

Cặp sách của Kỷ Tô thì vẫn chưa soạn, cậu phải đi cùng Tạ Trí về ký túc xá của mình trước.

Nhưng điều làm cậu không ngờ tới chính là Hạng Huyền thế mà vẫn còn ở đó.

Thấy cậu mở cửa, nam sinh ấy hơi cau mày, hơi thở nghe rất nặng nề: "Cậu lại..."

Đang nói thì im bặt, vì hắn nhìn thấy một người khác sau lưng Kỷ Tô.

Nam sinh kia rất cao, Kỷ Tô chỉ cao đến cằm kẻ đó.

Lúc Kỷ Tô đi vào, hắn còn cẩn thận che trên đầu và một bên eo của cậu, sợ cậu bị va đập.

Hai người nói nói cười cười, nom cực kỳ thân mật, là cái kiểu thân thiết mà người ngoài không thể chen vào.

Hạng Huyền kìm giọng mình lại, vẻ mặt rất khó lường: "Kỷ Tô, đây là ai?"

"Hạng Huyền, cậu vẫn chưa đi sao?"

Câu hỏi của hai người gần như là vang lên cùng lúc.

Kỷ Tô ngẩn ra, sợ Hạng Huyền không thích người ngoài đi vào nên không cho Tạ Trí vào theo.

"Tạ Trí, cậu ở ngoài cửa chờ tôi một lát, tôi sẽ ra ngay."

Ta Trí cũng chú ý thấy có người khác trong ký túc xá, ánh mắt cất giấu chút sự sắc bén dừng lại trên khuôn mặt cao quý xa cách của đối phương, trong lòng bỗng có dự cảm nguy hiểm.

Hắn bất chợt đưa tay chạm vào má Kỷ Tô, ngón cái và ngón trỏ nhéo nhẹ một phần thịt mềm, sợ sẽ nhéo đau cậu nên cũng không dám dùng bao nhiêu sức lực, so với nhéo thì càng giống một cái vuốt ve đầy yêu thương hơn.

Như đang âm thầm khoe ra mối quan hệ thân mật khăng khít của mình với thiếu niên này, phô bày ham muốn chiếm hữu có một không hai của mình.

Kỷ Tô cũng không ngờ Tạ Trí lại đột nhiên đưa tay nhéo mình, bởi vậy cậu không kịp né tránh, chỉ có thể nhăn mặt chịu đựng trong sự bất lực.

Tạ Trí được nước lấn tới, nắn nắn mãi không chịu buông.

Tuy không đau đớn gì nhưng cứ cảm thấy hơi kỳ quặc, Kỷ Tô không quá muốn cho hắn nhéo, bèn lùi ra sau một chút thì mới thoát được khỏi nanh vuốt ma quỷ của hắn.

Tạ Trí không tiếp tục dí theo, hắn rụt tay về với vẻ chưa đã thèm, hơi cụp mắt xuống.

Da của Kỷ Tô bóng loáng nhẵn nhụi, có một màu trắng mịn kiểu như tuyết đầu mùa, không nhìn ra bất cứ lỗ chân lông hay tỳ vết nào, hệt như đồ sứ trắng mới nung, hơi ẩm và tinh xảo.

Loại da này là kiểu dễ bị hằn dấu nhất, dù từ đầu đến cuối Tạ Trí đều cố sức kìm nén lực tay thì vẫn không thể tránh khỏi việc để lại một mảng màu ửng đỏ.

Vừa dễ thấy vừa bắt mắt.

Nhìn chằm chằm vào dấu tay giống như đóng dấu kia, Tạ Trí siết chặt ngón tay mình một cách vô cùng kiềm chế, thấp giọng nói: "Tôi chờ cậu."

Cửa được Tạ Trí nhẹ tay khép lại, trong phòng khách chỉ còn hai người là Kỷ Tô và Hạng Huyền.

Không khí áp lực và tĩnh mịch đến lạ thường, trong phòng yên tĩnh đến mức dù là tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Trên mặt Hạng Huyền chẳng có biểu cảm gì, cằm hơi hất lên.

Hắn chỉ im lặng nhìn chăm chú vào Kỷ Tô thôi mà vẫn khiến cậu cảm nhận được một áp lực cực mạnh, toàn thân đều vô thức rụt rụt sang một bên.

Rụt một hồi thì rụt luôn đến ven tường.

Kỷ Tô dính sát vào tường, đứng thẳng ngoan ngoãn cứ như học sinh tiểu học đang xếp hàng, nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Hạng Huyền, cậu vội vàng giải thích: "Đó là Tạ Trí, là... một người bạn của tôi."

Hạng Huyền hỏi lại với ý tứ không rõ: "Bạn?" Bạn kiểu gì mà ý đồ xấu xa trong mắt đậm đến mức sắp tràn cả ra ngoài vậy? Bạn kiểu gì mà có thể tùy tiện sờ vào mặt cậu, cậu nghĩ tôi bị mù à?

Kỷ Tô trông cực kỳ vô tội: "Đúng rồi, là bạn đó."

Cậu dè dặt nhìn Hạng Huyền, suy tư về nguyên nhân khiến hắn bất mãn.

Chẳng lẽ là vì cậu chưa hỏi ý hắn trước mà đã dẫn người ngoài đến đây, làm cho chứng ám ảnh sạch sẽ của hắn phát tác?

Kỷ Tô từng nghe nói có vài người có ý thức về "lãnh thổ" rất nghiêm trọng, chỉ cần có người lạ đặt chân vào thì sẽ cảm thấy mình bị mạo phạm.

Có lẽ Hạng Huyền chính là loại người như vậy.

Cậu cẩn thận cân nhắc về cách dùng từ: "Nếu cậu không thích thì lần sau tôi không cho cậu ấy tới nữa."

Đôi mắt lạnh lùng của Hạng Huyền nheo lại: "Không có lần sau."

Kỷ Tô hơi chau mày vì thái độ cứng rắn quá mức của hắn.

Nếu là ở thế giới thực, có ai dám lạnh mặt nói chuyện với cậu kiểu đó sau khi cậu ôn tồn giải thích thì Kỷ Tô đã không thèm để ý đến người đó từ lâu rồi.

Nhưng đây là trong game thoát hiểm, trước mặt là một NPC mạnh hơn cậu, lợi hại hơn cậu, còn phía sau lại là tình thế mà hễ sơ ý là sẽ gặp nguy hiểm.

Dù có không tình nguyện đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể chịu đựng, thậm chí còn phải tươi cười hùa theo.

Kỷ Tô kiềm chế cảm xúc của mình, muốn kéo khóe môi trưng ra một nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Cậu đành phải cúi đầu, giấu mặt mình vào bóng râm, không để cho Hạng Huyền nhìn thấy biểu cảm của mình.

"Tôi nhớ rồi, sẽ không có lần sau."

Giọng thiếu niên nghe có vẻ hơi khó chịu.

Thân hình của cậu rất mảnh mai, dáng vẻ cúi gằm đầu hệt như đang chịu một nỗi uất ức gì đó dữ dội lắm, trông có vẻ vừa yếu ớt vừa đáng thương.

Từ góc nhìn của Hạng huyền, hắn chỉ có thể thấy xoáy tóc nho nhỏ giấu dưới những sợi tóc mảnh và mềm của cậu.

Hắn không khỏi thấy hơi ngờ vực, giọng điệu của hắn thật sự nặng nề đến mức đó ư? Tại sao Kỷ Tô lại có bộ dạng tội nghiệp như vậy?

Làm hắn cực kỳ bối rối, còn hơi luống cuống chẳng biết phải làm sao.

Cúi đầu không cho người ta nhìn mặt, chẳng lẽ đang lén khóc?