Hệ thống đã quay lại mốc thời gian trước, đưa Nhậm Từ trở lại hành lang trước nhà ngục.
Cô cầm khay thức ăn, hít sâu một hơi.
Đây không phải lần đầu.
Đây không phải lần đầu tiên Stephen White ẩn mình trong bóng tối, lạnh lùng quan sát mọi hành động của cô, sau đó bất ngờ xuất hiện để gϊếŧ cô.
Vì vậy, cô không thể trực tiếp nói chuyện với Betty.
Nhậm Từ có chút đắn đo.
Rõ ràng Stephen đang chờ đợi cơ hội. Chỉ cần cô làm bất cứ điều gì khiến hắn không vừa ý, hắn sẽ ra tay gϊếŧ người. Nếu cô cố truyền tin cho Betty, kết quả sẽ là chết rồi lại quay về, không khác gì bị kẹt màn chơi trong một trò chơi điện tử.
Vậy nếu không nói gì cả thì sao? Dù sao trong nguyên tác, Betty cũng đã tự mình thoát ra nhờ vào sự nhanh trí.
Còn các bạn học khác chết thì cũng kệ thôi, họ đâu liên quan gì đến Nhậm Từ.
【Kính gửi người dùng, nếu các NPC bao gồm Betty còn sống đến cuối trò chơi, họ sẽ được quy đổi thành điểm thưởng, đóng góp vào phần thưởng khi bạn hoàn thành trò chơi. Hệ thống khuyến khích bạn cứu giúp các NPC!】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên đúng lúc bên tai cô.
…Được rồi.
Dàn nhân vật chính của Săn Đuổi Tại Rừng Sâu đều là những học sinh trung học kiểu Mỹ điển hình: Nông cạn, ngạo mạn, luôn nghĩ mình là trung tâm vũ trụ. Đáng ghét hơn, trừ Betty, đứa nào cũng từng bắt nạt cô gái gốc Á Mercy trước đây.
Nhậm Từ thật sự không muốn cứu bọn họ, và cũng không chắc họ sẽ nghe lời mình.
Thôi kệ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định vẫn sẽ nói tin tức cho Betty.
Họ chắc chắn sẽ nghe Betty hơn cô, còn sống sót được bao nhiêu thì là tùy họ. Dù sao chỉ cần thêm một người sống sót, cô cũng được điểm thưởng mà chẳng mất gì.
Sau khi đã có quyết định, Nhậm Từ bước tới.
Đây là lần thứ hai cô bước đến hành lang nhà ngục, nơi sáu cánh cửa sắt nằm xếp hai bên. Trong bóng tối âm u, cô không biết Stephen White đang ẩn nấp ở đâu và theo dõi mình.
Lần này, cô không đi thẳng đến phòng giam của Betty.
Cô dừng lại ở cánh cửa đầu tiên, dùng chìa khóa mở nắp cửa nhỏ để đưa thức ăn, cố ý đẩy mạnh nó lên.
Lò xo kim loại va chạm phát ra tiếng vang lớn giữa không gian tối tăm và yên lặng.
Người bên trong là Tom quả nhiên giật mình và hét lên: “Ai đó?!”
Tiếng hét của cậu ta lập tức khiến các phòng giam khác cũng trở nên náo loạn.
Nhậm Từ hắng giọng: “Tôi mang thức ăn đến.”
Nói xong, cô đưa một phần mì ý và thịt nai qua khe nhỏ.
Tom nói với giọng không thể tin nổi: “Nhậm Từ? Là cậu mang đồ ăn? Sao cậu lại giúp bọn bắt cóc này?”
Nhậm Từ không đáp, chỉ đóng nắp lại và bước đến trước cửa phòng giam của Milo.
Nhưng giọng nói của Tom đã đủ to để tất cả mọi người nghe thấy.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy, Nhậm Từ? Sao cậu lại giúp bọn mặt nạ này?!”
“Mau thả bọn tớ ra! Nhanh lên!”
“Nhậm… Nhậm Từ, không lẽ cậu thật sự… như Josh nói, là đồng bọn của bọn chúng sao?”
Không gian nhà ngục lập tức trở nên hỗn loạn.
Tom và Milo bắt đầu la hét, trong khi Janet thì giọng như muốn khóc mà liên tục hỏi dồn.
Chỉ có Betty và Josh là im lặng. Nhậm Từ tin rằng Betty sẽ không dễ dàng tin vào những suy đoán này, còn việc Josh không nói gì lại nằm ngoài dự liệu của cô.
Cô cúi xuống trước phòng giam của Josh, mở nắp cửa nhỏ và đẩy khay thức ăn qua.
“Ăn chút gì đi.” Cô cố tình nhấn mạnh “Nếu không tôi khó mà giải thích với bọn họ…”
Ngay khi lời còn chưa dứt, một cánh tay săn chắc thò ra từ khe cửa nhỏ.
Nhậm Từ: !!
Không kịp trở tay, cô bị Josh nắm chặt lấy cổ tay.
Với sức mạnh của một đội trưởng bóng bầu dục, Josh kéo mạnh tay cô vào trong. Cú kéo khiến Nhậm Từ mất thăng bằng, ngã xuống sàn, cánh tay cô bị lôi qua khe cửa chật hẹp.
"Đồ khốn!" Josh lớn tiếng nguyền rủa.
"Tôi biết mà, cô chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Mau thả bọn tôi ra, nếu không đừng mong giữ được cánh tay!"
"Thả tôi ra!"
Nhậm Từ vừa đau đớn vừa vùng vẫy.
"Anh điên rồi à, Josh? Tôi làm sao có chìa khóa chứ! Muốn chết thì tự chết đi, đừng kéo tôi theo!"
Josh gầm lên: "Cô mở cửa ngay, đồ khốn kiếp!"
Trong căn phòng kế bên, cuối cùng Betty không thể chịu nổi nữa.
"Josh, thả Nhậm Từ ra đi. Đừng làm chuyện vô ích." Cô gái trong phòng cao giọng.
"Chúng ta cần giữ sức lúc này!"
"Cô im đi, Betty!" Josh gào lên.
"Nếu không phải tại cô khăng khăng muốn kéo cô ta theo, bọn tôi đâu đến nỗi này. Chính cô ta đã dẫn lũ mặt nạ đến!"
Miệng thì nói vậy, nhưng Josh vẫn chịu buông Nhậm Từ ra.
Anh ta đột ngột thả tay. Nhậm Từ đang cố sức rút tay về, bất ngờ ngã nhào ra sau, cả người khuỵu xuống sàn.
Không chỉ thế, khi rút tay lại, phần cổ tay cô bị cạnh sắc của cửa đưa đồ cứa mạnh, trầy mất một mảng da lớn.
“Á, đau thật!”
Mặc dù hành lang nhà ngục mờ mịt ánh sáng, Nhậm Từ vẫn có thể thấy cổ tay mình trầy xước một vết lớn, máu rỉ ra từng giọt, chảy dọc cánh tay.
“Đúng là đồ chết tiệt, Josh!”
Nghĩ đến phần thưởng mà hệ thống hứa hẹn… Nhậm Từ nghiến răng nhẫn nhịn! Cô hít sâu, gắng gượng đứng dậy.