Cô ấy rất thông minh, ngay lập tức hiểu được hướng suy nghĩ của Nhậm Từ: “Vậy là cậu em trai dễ nói chuyện hơn và cũng dễ tin tưởng hơn.”
Nhậm Từ gật đầu: “Phía trên tầng hầm là một căn biệt thự, bên ngoài là một khu rừng. Tất cả đồ đạc trong nhà đều giống như một gia đình bình thường. Tôi còn nhìn thấy trong phòng khách có điện thoại. Có lẽ tôi có thể tìm cơ hội gọi cảnh sát.”
“Không được, đừng hành động vội vàng, Nhậm Từ.” Betty vội ngăn cô lại “Sẽ rất nguy hiểm cho cậu. Cậu có biết mục đích của bọn chúng không?”
“Tôi cũng không rõ lắm.”
Nhậm Từ cân nhắc các manh mối và nội dung gốc:
“Người anh trai cứ luôn nói gì đó về việc ‘nuôi dưỡng đàn cừu.’ Đàn cừu ở đây chính là mọi người.”
“Nuôi dưỡng đàn cừu.” Betty lặp lại lời Nhậm Từ, giọng nói trở nên trầm trọng. “Con người nuôi cừu non là để gϊếŧ thịt.”
“Betty...”
“Chúng có tiết lộ khi nào sẽ hành động không?” Betty tiếp tục hỏi.
Điều này thì bản gốc không đề cập.
Thông tin mà Săn Đuổi Tại Rừng Sâu cung cấp quá ít. Phần cốt truyện về việc nhóm nhân vật chính bị giam giữ trong tầng hầm chỉ được nhắc qua loa, không nêu rõ thời gian cụ thể họ bị giam bao lâu.
“Nếu hai anh em nhà White coi chúng ta như những chú cừu non, thì chúng ta chính là những chú cừu đặc biệt mà họ đã cố ý bắt về. Điều này hẳn có lý do đặc biệt.” Betty phân tích.
Nhậm Từ lập tức hiểu ý Betty: “Thông thường, khi con người ra tay với những con cừu đặc biệt, họ sẽ chọn một ngày có ý nghĩa phi thường.”
Chọn một ngày lành, hoặc để tế lễ hoặc để ăn mừng.
Thời xưa, các nghi lễ của con người đều như vậy, và ngay cả những kẻ gϊếŧ người hàng loạt cũng thường hành động theo cách này.
Điều này cũng khớp với logic trong bộ phim, khi gã đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên thả nhóm nhân vật chính ra để săn đuổi họ.
“Vẫn cần điều tra thêm.”
Nhậm Từ nói: “Xuất thân, danh tính và bối cảnh gia đình của họ, chắc chắn sẽ tìm ra động cơ và thời gian họ hành động. Còn việc báo cảnh sát… tôi cũng muốn thử, Betty.”
Nhậm Từ tự tin bởi cô biết mình sẽ không chết.
Nhưng Betty thì không.
“Cậu hãy bình tĩnh, Nhậm Từ.” Giọng nói của Betty hơi hoảng loạn, sự lo lắng dành cho bạn bè xuất phát từ trái tim chân thành “Liên lạc với thế giới bên ngoài không chỉ có mỗi cách đó. Để tôi nghĩ… đúng rồi.”
Betty gõ nhẹ vào khay thức ăn qua cánh cửa sắt.
“Khu rừng này có thêm sáu cái miệng để ăn, chỉ dựa vào săn bắn e rằng không đủ. Chúng có thể cho chúng ta ăn toàn thịt, nhưng anh em nhà White cũng ăn mì ý, đúng không? Chúng sẽ cần phải mua sắm.” Betty nói.
“Tôi hiểu rồi.” Nhậm Từ chợt bừng tỉnh. “Hoặc là ra ngoài mua sắm, hoặc là có người giao hàng đến. Dù môi trường này có khép kín đến đâu, họ cũng phải liên lạc với thế giới bên ngoài.”
Nắm bắt được cơ hội này không chỉ để cầu cứu người giao hàng, mà còn để ít nhất biết cách rời khỏi nơi đây.
Đây cũng là điểm mà Săn Đuổi Tại Rừng Sâu không hề giải thích rõ ràng. Phim đâu có phát bản đồ cho mỗi khán giả.
“Tôi sẽ để ý.” Nhậm Từ nói. “Cậu ăn hết phần của mình đi, giữ sức khỏe. Chỉ khi còn sống khỏe mạnh thì…”
Câu nói của Nhậm Từ bị cắt ngang.
Giữa lời nhắc nhở dang dở, cô đột nhiên cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, từ phần đuôi cột sống lên đến đỉnh đầu. Ngay sau đó, một tiếng xột xoạt từ trên đầu cô vang lên mà không hề báo trước.
Một bóng dáng cao lớn như ngọn núi phủ bóng hoàn toàn lên cơ thể cô từ phía sau.
“Thì sẽ thế nào?” Một giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười, tiếp lời cô.
Trong khoảnh khắc đó, Nhậm Từ chỉ muốn toàn bộ máu trong cơ thể rút ngược về tim.
Stephen White, người anh trai trong cặp anh em đeo mặt nạ, một tay hắn nắm lấy tóc của Nhậm Từ!
“Anh…” Đầu Nhậm Từ ngửa ra không tự chủ “Thả tôi ra!”
“Chuyện gì vậy, Nhậm Từ?! Ai đang ở bên ngoài? Thả cô ấy ra!” Bên trong, Betty vội vàng hét lên, đập mạnh vào cánh cửa sắt.
Nhưng hành động của cô ấy chỉ đổi lại tiếng cười hờ hững của Stephen.
“Nói chuyện vui vẻ nhỉ?” Stephen lên tiếng. “Một con thú cưng biết nói những lời dễ nghe, lại còn muốn cứu bạn tốt của mình.”
【Mục tiêu chinh phục: ‘Mặt nạ’ - Giá trị sát ý +1, hiện tại: 100.】
Nhậm Từ: “...”
Toang thật rồi.
Lúc nãy khi Brian đến, Stephen đã rời đi và Nhậm Từ hoàn toàn quên mất rằng giá trị sát ý của Stephen vẫn dừng ở mức 99 mà không hề giảm!
Có lẽ hắn đã âm thầm quan sát cô suốt từ đó!
“Quả nhiên không nên giữ lại một con chuột nhắt như cô.”
Stephen cúi sát bên tai Nhậm Từ, thì thầm với giọng trầm thấp. Tay trái của hắn lại lần nữa siết chặt lấy cổ cô.
【Hệ thống xác định người chơi Nhậm Từ đã gặp phải cái chết, chuẩn bị quay lại điểm lưu.】
【Ba, hai, một... quá trình quay lại hoàn tất.】
Nhậm Từ hít một hơi sâu, rồi mở bừng mắt ra.
Giọng nói của Betty, cánh cửa sắt trước mắt, và cả cảm giác tóc bị giật cùng bàn tay lạnh ngắt bóp chặt cổ cô đều đã biến mất.
Cô đứng nguyên tại chỗ, sững sờ trong giây lát rồi mới nhận ra mình vẫn đang cầm khay thức ăn.
Hệ thống đã đưa cô quay trở lại thời điểm khi cô mang bữa trưa đi xuống cầu thang.
Trước mặt cô, nhà ngục nơi giam giữ nhóm nhân vật chính vẫn tối tăm, u ám và trống trải. Nhưng đâu đó trong bóng tối, Stephen có thể đang ở gần và lặng lẽ theo dõi cô.