Trò Chơi Sinh Tồn? Trò Chơi Tình Ái!

Chương 26

"Josh và bọn họ chẳng bao giờ quan tâm đến tôi, còn bắt nạt tôi ở trường. Tôi ghét bọn họ."

Nhậm Từ nói, giọng cô dần nặng nề hơn. "Nhưng bây giờ, tôi mới là người tự do. Tôi muốn thấy bọn họ phải cầu xin mình."

Giọng điệu của cô mang theo sự phẫn uất, càng nhấn mạnh thêm:

"Anh không biết tôi đã phải sống thế nào ở trường học đâu. Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi là người tự do, còn bọn họ thì bị giam cầm... Cuối cùng cũng đến lượt tôi nghe tiếng kêu than của đàn cừu."

Từ "đàn cừu" khiến đôi mắt vàng gần ngay trước mặt cô lóe lên.

Có triển vọng!

Khi đối mặt với con hươu cái, Stephen từng nói về việc trong đàn cừu có lẫn chuột.

Nhậm Từ ghi nhớ kỹ trong lòng.

Chỉ một câu nói đơn giản, nhưng đã thành công phân tách nhóm bạn cùng lớp trong tầng hầm, hai anh em nhà White, và cả chính bản thân cô. Quả nhiên cách nói như vậy có tác dụng. Hắn chấp nhận cách lý giải này.

Thấy Brian có phản ứng, Nhậm Từ quyết định thừa thắng xông lên.

“Nếu Brian không muốn, thì thôi vậy.”

Rõ ràng là hắn vừa nắm chặt má cô, hành động gần như mang tính đe dọa.

Nhưng cô không hề lùi bước hay tỏ ra sợ hãi.

Ngược lại, Nhậm Từ mở rộng hai tay chủ động lao vào vòng tay của Brian White.

Đôi tay mảnh khảnh vòng qua eo hắn, cảm giác rõ sự săn chắc qua lớp áo khoác. Nhậm Từ nhận ra Brian cứng đờ trong thoáng chốc.

Hắn cao lớn, cơ bắp rắn chắc, không chút dư thừa. Khi vòng tay qua eo hắn, cô có thể cảm nhận rõ sự căng cứng nơi vùng bụng.

Nhậm Từ nghĩ rằng, những ngày sống dưới áp lực kinh khủng như vậy có lẽ đã làm cô không còn bình thường nữa.

Tựa vào lòng bàn tay, vào l*иg ngực của Brian White, cô lại cảm thấy thân hình này mang đến một cảm giác an toàn đến kỳ lạ.

“Là Brian thả tôi ra.” Cô khẽ dựa vào người hắn, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn. “Tôi sẽ nghe lời anh. Ăn trưa xong, rồi mới mang cơm cho họ, được không?”

Người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm cô, đôi mắt vàng rực sâu thẳm phản chiếu nụ cười của cô.

Hắn tiếp tục quan sát Nhậm Từ một lúc, cuối cùng mới buông cô ra.

Brian rút một chiếc chìa khóa từ bên hông, lặng lẽ đặt nó vào tay cô.

【Mục tiêu công lược: ‘Mặt nạ’ ??? +1, giá trị hiện tại: 6.】

Đôi mắt Nhậm Từ lập tức sáng lên: “Anh đồng ý rồi?!”

Tuyệt quá!

Không chỉ vì hắn nhượng bộ, mà chính hành động nhượng bộ ấy còn cho cô một tín hiệu rõ ràng.

Thứ nhất, bất kể giá trị ??? này là gì, nó chắc chắn biểu hiện một dạng phản hồi tích cực.

Thứ hai, dù cả hai anh em nhà White đều không bình thường, nhưng rõ ràng người em trai sống trong tầng hầm, luôn mang mặt nạ, ít nói và cư xử quái dị, lại dễ thuyết phục hơn nhiều!

Chỉ cần vỗ ngược vuốt đuôi đúng cách, khiến Brian cảm thấy đồng tình, hắn sẽ không tấn công cô.

Nhậm Từ cuối cùng cũng yên tâm hơn phần nào.

“Cảm ơn anh!”

Cô nắm chặt chìa khóa trong tay: “Tôi sẽ quay lại ngay, mười phút… không, năm phút là xong!”

Sau khi chắc chắn rằng Brian sẽ không đổi ý, Nhậm Từ nhanh chóng lấy hết phần thịt nai còn lại và mì ý, chia đều thành năm phần trên một khay lớn. Cô mang bữa trưa đi xuống tầng hầm.

Cuối cùng, cô cũng có cơ hội nói chuyện với Betty.

Băng qua căn kho lạnh dưới tầng, cô bước thẳng tới phòng giam giữ nhóm nhân vật chính.

Nhậm Từ đặt khay thức ăn xuống sàn, cầm lấy chìa khóa định mở cửa. Nhưng vừa đưa chìa khóa vào ổ khóa, cô lập tức thất vọng, đây hoàn toàn không phải là chìa để mở cửa.

“Chết tiệt!” Cô không nhịn được khẽ chửi thề.

“... Nhậm Từ?” Từ phía sau cánh cửa, giọng nói nhẹ nhàng của Betty vang lên.

“Tôi cứ nghĩ... tôi cứ nghĩ đây là chìa khóa mở cửa!”

Vừa lẩm bẩm bực bội, Nhậm Từ vừa cúi xuống tìm kiếm. Quả nhiên, bên dưới cánh cửa sắt bị khóa chặt có một lỗ nhỏ chỉ bằng quả bóng rổ, vừa đủ để đưa thức ăn vào.

Không khác gì một nhà tù thực sự cả.

Không khó hiểu tại sao Brian lại dễ dàng đưa chìa khóa cho cô như vậy, bởi vì chìa này vốn dĩ không dùng để mở cửa!

Nếu ban đầu không phải vì người anh trai Stephen White định gϊếŧ cô, trực tiếp mở cửa, có lẽ Brian White cũng sẽ sử dụng cái lỗ nhỏ này để đưa thức ăn.

Có lẽ chính vì Stephen đã mở cửa nên Brian mới sinh ra sự tò mò về cô?

Dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu, Nhậm Từ dùng chìa khóa mở cửa lỗ thức ăn.

Cô đẩy đĩa mì ý và thịt nai vào: “Betty, cậu ổn chứ? Ăn chút gì đi.”

Từ phía sau cánh cửa sắt, Betty nhận lấy khay thức ăn.

“Mì ý?” Giọng cô ấy mang vẻ ngạc nhiên. “Không phải là do... do tên mặt nạ kia làm đấy chứ?”

Phải nói thật, là người duy nhất trốn thoát được trong Săn Đuổi Tại Rừng Sâu, Betty quả nhiên phản ứng rất nhanh.

“Có hai tên mặt nạ, Betty.”

Nhậm Từ lập tức trao đổi thông tin: “Stephen White và Brian White. Bữa trưa này là tôi làm, và tôi đã được cậu em đồng ý.”

“Hai tên?!” Betty cố gắng hạ thấp giọng, nhưng vẫn không giấu được sự kinh ngạc.