Hắn lại há miệng, cắn lấy miếng thịt.
Miếng thịt nai tái ba phần đẫm nước, dao ăn cắm sâu vào từng sợi thịt, nước thịt màu đỏ nhạt chảy xuống theo lưỡi dao, lan đến đầu ngón tay và mu bàn tay của Nhậm Từ.
Khi Brian cắn xong miếng thịt, cô định rút tay về để lau sạch máu và dao. Nhưng đúng vào khoảnh khắc cô chuẩn bị hành động, người đàn ông trước mặt đột nhiên giơ tay lên.
Bàn tay rắn chắc của hắn không báo trước nắm lấy cổ tay cô.
Nhậm Từ giật mình kinh hãi.
Cô vội vàng ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Mặt nạ che kín ngũ quan khiến Nhậm Từ không thể đoán được cảm xúc của Brian White. Cô sợ hãi, lo mình đã làm gì khiến người đàn ông trước mặt phật ý, cho đến khi hắn cúi người xuống.
Thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ lấy Nhậm Từ. Trong một khoảnh khắc, cô gần như nghĩ rằng Brian sắp tấn công mình.
Nhưng ngay sau đó, đôi môi của hắn chạm vào khớp ngón tay cô.
Nhậm Từ sững sờ.
Hắn nhẹ nhàng lấy chiếc dao ăn ra khỏi tay cô, rồi như một con thú săn mồi đang tìm kiếm thức ăn, thè đầu lưỡi ra liếʍ từng kẽ ngón tay và mu bàn tay nơi máu thịt còn đọng lại.
Chiếc mặt nạ da vẫn che kín khuôn mặt Brian, chỉ để lộ phần môi và cằm, khiến Nhậm Từ không thể nhìn ra cảm xúc của hắn lúc này.
Nhưng động tác của hắn vô cùng nghiêm túc.
Hắn chăm chú liếʍ sạch từng vệt máu, thậm chí còn đi xa hơn khi ngậm lấy đầu ngón tay cô vẫn còn dính sợi cơ thịt.
Chiếc lưỡi linh hoạt của hắn cuộn tròn lấy đầu ngón tay đưa sâu vào miệng. Bề mặt hơi nhám của lưỡi cọ qua làn da cô, giống như một con rắn ấm áp đang quấn lấy không buông tha.
Cảm giác lạ lẫm này khiến Nhậm Từ đờ người. Cô vô thức co ngón tay lại trong miệng hắn. Brian khẽ phát ra một tiếng thở hắt không hài lòng, nhưng không phản đối bằng lời. Hắn kiên nhẫn dùng lưỡi gỡ từng ngón tay cô ra.
Những đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng lướt qua vòm miệng hắn, sau đó bất ngờ bị Brian cắn mạnh.
"Đau quá!"
Hắn trực tiếp khép hàm, lực cắn chẳng khác nào đang cố xé thịt nai. Cơn đau nhói buộc Nhậm Từ giật bắn mình, vội rụt tay lại.
【Mục tiêu công lược: "Mặt nạ" ??? giá trị +3, hiện tại ??? giá trị: 8.】
Hả?
Sao tự dưng lại tăng lên 3 điểm?
Thông báo từ hệ thống đột ngột xuất hiện khiến Nhậm Từ cảnh giác ngay tức thì, còn bất ngờ hơn cả việc Brian vừa cắn cô một phát.
May mà Brian không thực sự có ý định ăn ngón tay cô.
Hắn kéo dài khoảng cách, dùng tay kéo chiếc mặt nạ trở lại che kín cằm, hoàn toàn giấu đi khuôn mặt: "Ngon."
Nhậm Từ: "..."
Cô phải mất một lúc mới hiểu ra, từ "ngon" này là để trả lời câu hỏi trước đó của cô về món thịt nai.
Hai anh em này… đúng là biếи ŧɦái đến tận cùng.
Nhớ lại cảm giác đầu ngón tay bị ngậm trong miệng, da gà trên người Nhậm Từ dựng lên từng mảng.
Cô không nghi ngờ gì, nếu mình cố nhịn thêm một chút, Brian White thật sự sẽ cắn đứt ngón tay cô và nuốt xuống.
Thôi vậy.
Dù sao cô cũng chỉ đến đây để công lược, hoàn thành nhiệm vụ xong là có thể rời đi.
Nhậm Từ thu lại suy nghĩ, quyết định nhân cơ hội này tiến thêm một bước.
Thấy hắn hài lòng với bữa trưa, cô mạnh dạn lên tiếng:
"Ăn khi còn nóng đi, nguội sẽ không ngon nữa. Để tôi giúp anh… mang cơm trưa cho bạn học của tôi, được không?"
Lời của Nhậm Từ vừa dứt, bầu không khí trong nhà bếp như đông cứng lại.
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua.
Sự im lặng kéo dài đến mức khiến Nhậm Từ cảm thấy áp lực đè nặng lên vai, đặc biệt là ánh mắt của Brian White sau lớp mặt nạ vẫn không rời khỏi cô.
Mãi lâu sau, giọng nói trầm thấp của Brian vọng ra từ phía sau lớp mặt nạ: "Không."
Nhậm Từ khẽ nhắm mắt lại, không có ý định từ bỏ.
Thật ra, cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Ít nhất, cô nên cảm ơn Brian vì hắn không tấn công cô ngay lập tức.
Nhưng chỉ đơn giản từ chối chứ không ra tay đã mang đến cho Nhậm Từ chút hy vọng.
Brian không giống như Stephen. Nếu đổi lại là Stephen White, lúc này cô có lẽ đã bị hắn ta bóp chết trong bếp với nụ cười độc ác, như một trò tiêu khiển với con kiến.
Nhậm Từ thật sự tò mò, tính cách của hai anh em này khác nhau đến mức nào.
Cô quyết định tiếp tục thử nghiệm.
Cụp mắt xuống, Nhậm Từ gật đầu với vẻ mặt ủy khuất:
"Đừng giận mà. Tôi chỉ nghĩ rằng không đáng để phí thời gian vì bọn họ. Anh rất thích đồ ăn tôi nấu, thịt nai mà để nguội thì sẽ mất ngon, chi bằng để tôi giúp anh thì hơn."
Tuy nhiên, Brian vẫn không chấp nhận lời giải thích này.
Hắn nâng cánh tay phải lên, bất ngờ nắm lấy cằm của Nhậm Từ.
Bàn tay to lớn gần như bao trọn phần quai hàm nhỏ nhắn của cô. Brian buộc cô phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sau lớp mặt nạ.
"Lý do." Brian nhả ra một từ ngắn gọn.
Bị giữ lấy cằm, Nhậm Từ bị ép ngẩng đầu. Chiếc cổ mảnh khảnh cùng các điểm yếu ớt trên cơ thể cô lộ rõ trước mặt hắn.
Cô không thể vùng thoát.
Nhưng mặc dù Brian White thể hiện rõ sự áp chế, hắn vẫn không thực sự ra tay làm đau cô.
Điều này khiến Nhậm Từ mạnh dạn hơn một chút.
Cô hít sâu một hơi: "Tôi thừa nhận mình có tư lợi."
Thay đổi cách nói thử xem sao.