Là sát nhân hàng loạt, nhưng tủ lạnh của anh em nhà White lại bất ngờ bình thường: Gần như trống rỗng, chỉ có vài thứ ở cánh tủ, gồm một hộp sữa chưa khui, vài chai bia, một túi lớn mì Ý, và một thỏi bơ cũng chưa được dùng.
Trong tủ bếp thì có một số gia vị cơ bản: Muối, tiêu, và bột mùi tây.
Quả là nhà bếp điển hình của hội độc thân.
Chả trách bữa ăn trước chỉ toàn thịt, hóa ra là gần như chỉ có mỗi thịt thật!
"Đồ ăn ít quá," Nhậm Từ phàn nàn "Lần tới trước khi ra ngoài mua sắm, nhớ làm danh sách cho tôi nhé? Không thể bữa nào cũng ăn thịt hươu được."
Cô vừa nói vừa lấy bia, bơ và mì Ý ra.
Lần này làm đơn giản thôi.
Nghe nói phần ngon nhất trên thịt nai chính là thăn lưng, nhưng bữa trước vì chế biến quá tệ nên Nhậm Từ cũng chẳng nếm được hương vị đặc biệt nào.
Nhớ lại cách làm món bò trước đây, cô quyết định thử áp dụng.
Cô chia phần thăn lưng dài hơn nửa mét ra thành từng miếng vừa khẩu phần, rắc gia vị rồi ngâm vào bia để ướp. Nhân lúc chờ đợi, Nhậm Từ lục tung tủ để tìm một cái nồi đã lâu không dùng đến, rửa sạch rồi tìm hiểu cách sử dụng lò nướng.
Cô đun nước trên bếp, đồng thời cho phần thịt nai vừa ướp vào lò nướng.
Sau một vòng chờ, cô lấy thịt nướng ra, đổ toàn bộ túi mì Ý vào nồi nước sôi, cắt bơ, rồi đưa thịt từ lò ra chảo để áp chảo từng miếng.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Từ tự tay chế biến thịt nai, nhưng cô rất tự tin. Chắc chắn không thể tệ hơn món thịt mà Brian ép cô ăn ngày hôm qua!
Từ chảo áp chảo, miếng thịt nai phát ra tiếng xèo xèo đầy hấp dẫn, tỏa ra hương thơm quyện giữa bơ và mùi tây.
Cô cầm dao lên, vừa đưa lại gần vừa không kìm được mà than:
“Nóng quá!”
Người đứng im lặng quan sát cô bận rộn từ đầu đến giờ, Brian White cuối cùng cũng có phản ứng.
Trong suốt lúc cô loay hoay nấu nướng, Brian White luôn đứng yên một chỗ. Chiếc mặt nạ che đi mọi biểu cảm trên gương mặt hắn, nếu không vì vẫn còn thở và chớp mắt thì hắn trông chẳng khác gì một ma-nơ-canh bằng nhựa.
Giờ đây, “ma-nơ-canh” ấy bước nhanh đến bên cô, lấy con dao trên tay cô.
Điều này rõ ràng có nghĩa hắn muốn thay cô cắt thịt.
Nhưng...
Khi găng tay của hắn định chạm vào miếng thịt chín, sắc mặt Nhậm Từ khẽ thay đổi:
“Anh, anh vừa chạm vào thịt sống mà.”
Trên găng tay của Brian vẫn còn dính máu nai! Nếu để hắn chạm vào, chẳng phải công sức cô nấu chín thịt sẽ đổ sông đổ bể sao?
Brian quay đầu lại, ánh mắt chạm vào vẻ mặt vừa muốn phản đối vừa không dám lên tiếng của Nhậm Từ, động tác dừng lại một lúc.
Sau đó, hắn đặt dao xuống thớt, từ từ tháo găng tay ở tay phải ra.
Như thể đang lột da, lớp da thuộc đen được gỡ ra để lộ bàn tay đầy vết sẹo.
Đây không phải là một bàn tay bình thường.
Bàn tay phải của Brian, từ cổ tay đến mu bàn tay trông như đã bị cắt đứt hoàn toàn rồi mọc lại. Vết sẹo rõ ràng kéo dài, không chỉ làn da mà cả phần xương cũng dường như thiếu mất một phần, mang một dáng vẻ méo mó nhẹ.
Bẩm sinh bị dị tật? Hay từng bị thương?
Ánh mắt của Nhậm Từ dừng lại trên vết sẹo đó một lúc, không dám nhìn lâu hơn.
Nhưng vết thương nhẹ này không hề ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của hắn. Brian dùng bàn tay không găng giữ miếng thịt, tay trái cầm dao một cách thuần thục.
Hắn cắt thịt nai thành từng miếng đều đặn.
“Để tôi nếm thử!”
Nhậm Từ vờ như không có gì xảy ra, tươi cười mở lời.
Cô chủ động bước đến bên Brian, dùng dao ăn xiên một miếng thịt rồi đưa vào miệng.
"Cũng tạm được." Nhậm Từ hài lòng tự đánh giá "Thật ra tôi không biết nấu thịt nai đâu, nhưng thịt hôm qua anh mang nướng khô quá, nên tôi nghĩ có lẽ thịt nai sẽ ngon hơn khi làm tái một chút."
Miếng thịt nai chín ba phần vẫn giữ được nhiều nước hơn so với món thịt hôm qua, đồng thời không hề bị khô.
Bia đã giúp khử mùi tanh, khiến hương vị trở nên dễ chịu hơn nhiều.
"Brian, anh có muốn nếm thử không?"
Cô nở nụ cười mong đợi, lại xiên thêm một miếng thịt "Tôi có thể... chạm vào mặt anh không?"
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ý chờ đợi.
Người đàn ông trước mặt không có bất kỳ phản ứng nào.
Không từ chối có nghĩa là đồng ý.
Nhậm Từ lấy hết can đảm, đưa tay về phía chiếc mặt nạ của hắn.
Ngón tay cô dừng lại ngay trên mặt nạ, lơ lửng một lúc. Khi thấy Brian không ngăn cản như lần trước, cô cẩn thận cầm lấy mép mặt nạ.
Giống như cách Brian tự làm trong phòng đông lạnh, Nhậm Từ nhấc một góc mặt nạ lên.
Phần miệng và một góc má phải đầy sẹo của hắn lộ ra.
Nhậm Từ đưa miếng thịt nai đến gần miệng Brian.
Lần này, đến lượt cô đút cho hắn.
Chỉ là cách cô làm không thô lỗ như hắn từng ép buộc cô. Brian White há miệng cắn lấy miếng thịt trên đầu dao, phần thịt hồng nhạt lăn qua môi và răng, bị hắn nhai nuốt.
Không biết là ngon hay không ngon nhỉ?
Brian nhai không nhanh, không tỏ ra vội vã, cũng không biểu hiện sự phản đối, toàn bộ quá trình chẳng khác gì lúc hắn xé thịt sống.
"Thế nào?"
Không nhận được câu trả lời, Nhậm Từ chọn cách chủ động hỏi. Cô lại xiên thêm một miếng thịt: "Anh muốn ăn thêm không?"
Cảm giác này giống như đang đút cho một con chó, hoặc một con thú hoang đói khát nào đó, không giống như đang giao tiếp với con người.
Brian cũng phản ứng như một người chưa từng được xã hội hóa.